Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 508:





Bởi vì nếu cô muốn nói, thì đã nói ngay từ đầu, sẽ không giấu anh đến tận bây giờ.





“Nếu em muốn, anh sẽ tác thành cho em.” Giọng anh rất lạnh nhạt.





Lâm Tử Lạp đứng dậy, quay người nhìn anh: “Em chỉ không muốn anh và người nhà căng thẳng với nhau.”





Tông Triển Bạch không trả lời: “Muộn rồi, ngủ sớm đi.”





Lâm Tử Lạp bước đến: “Anh giận sao?”





Tông Triển Bạch nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói ra hai từ: “Không có.”





Sắp đến năm mới, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa, nhà nhà dán câu đối, treo đèn lồng lớn màu đỏ, tràn đầy không khí của năm mới.





Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tử Lạp đến cửa hàng một chuyến, bởi vì đón năm mới, nên cho mọi người nghỉ phép, nhân cơ hội này nghỉ ngơi.





Tần Nhã bơ phờ, ngồi một chỗ không nói chuyện, tối qua Lâm Tử Lạp nhận được cuộc điện thoại của Tô Trạm, lo lắng hai người lại cãi nhau, đi đến bên cạnh cô: “Em và Tô Trạm vẫn ổn chứ?”





Tần Nhã chán nản, nói một cách lạnh nhạt: “Vẫn ổn.”





Cô không nói ra vấn đề của cô và Tô Trạm, lúc đầu là cô tình nguyện kết hôn với anh ta, bây giờ xảy ra vấn đề, cô muốn tự giải quyết.





Lâm Tử Lạp vỗ vai cô: “Nếu cần chị giúp đỡ thì cứ việc nói.”





Tần Nhã cười nói: “Được.”





Lúc này Allen đi đến: “Tần Nhã, bên ngoài có người phụ nữ tìm cô.”





Người phụ nữ?





Ai chứ?





“Chắc là khách hàng, người ta nói rõ là muốn tìm cô, tôi cũng không thể tranh với cô được.” Allen nháy mắt với cô.





Có người chỉ đích danh cô, điều này chứng tỏ là hài lòng với thiết kế của cô.





Tần Nhã đứng dậy: “Vậy em đi xem xem.”





“Đi đi.” Lâm Tử Lạp vẫy tay.





Tần Nhã bước xuống cầu thang, quần áo trong tủ kính đã được treo lên, sợ rằng sẽ có bụi bặm trong thời gian nghỉ lễ nên lúc cửa hàng mở cửa, ngày nào cũng phải quét dọn.





Lưu Phi Phi ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, nhìn thấy Tần Nhã đi đến.





Lúc Tần Nhã nhìn thấy cô ta, bước chân lưỡng lự một lúc, có điều nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, rất rõ ràng, người phụ nữ này xuất hiện là muốn giương oai với cô.





Thua người rồi, không thể thua khí thế.





Cô vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt: “Chào cô, cô đến may đồ sao?”





Lưu Phi Phi cũng cười: “Tôi nghĩ chắc cô cũng biết thân phận của tôi? Cô rảnh không? Tôi mời cô, chúng ta đi uống cà phê với nhau được không?”





Tần Nhã từ chối lịch sự: “Xin lỗi, tôi còn có việc bận, sợ rằng không có thời gian đi uống cà phê với cô.”





“Cô sợ tôi.” Lưu Phi Phi cố ý khiêu khích.





Tần Nhã chau màu lại: “Tôi sợ gì chứ?”





“Cô không sợ tôi, tại sao lại không đồng ý đi uống với tôi?”





“Chúng ta không thân thiết với nhau, tại sao tôi phải đi uống cà phê với cô chứ?” Tần Nhã hỏi vặn lại.





“Chúng ta chưa gặp nhau được mấy lần, nhưng cô đừng quên, tôi là bạn gái của Tô Trạm…..”





“Bạn gái cũ.” Tần Nhã nhắc nhở.





Lưu Phi Phi cười nhạt: “Được thôi, cứ cho là bạn gái cũ, nhưng chúng tôi từng yêu nhau, cô là vợ hiện tại của anh ấy, chúng ta từng sở hữu cùng một người đàn ông, sao lại không liên quan đến nhau chứ?”





“Cô muốn nói gì thì cứ nói nói thẳng đi.” Tần Nhã bắt đầu không chịu được nữa.





Cô thấy sợ hãi và ghét người phụ nữ này.





“Được thôi.” Lưu Phi Phi ngồi xuống ghế sô pha: “Nói chuyện ở đâu cũng giống nhau.”





Tần Nhã nhìn cô ta: “Cô muốn nói gì? Nói trước đây cô và Tô Trạm yêu nhau sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú nghe, nếu như cô không phải đến để may quần áo, vậy thì thứ lỗi, tôi không thể tiếp cô, hơn nữa chúng tôi đã nghỉ phép rồi, nếu như cô có nhu cầu, mời năm sau đến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK