Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có phải cô ấy rất đơn thuần không? Giống như cái tên của cô ấy vậy?” Bạch Dận Ninh hướng ánh mắt về phía Lâm Tử Lạp.





Lâm Tử Lạp mím môi không nói gì.





Bạch Dận Ninh giơ tay xoa nhẹ đầu Châu Thuần Thuần, cô rất lanh lợi, chỉ thích ngồi xổm bên cạnh anh : “Năm nay cô ấy 23 tuổi nhưng chỉ có trí tuệ của đứa trẻ 13 tuổi, rất đơn thuần, không hiểu sự đời, chưa từng trải qua sự tăm tối của nhân gian, là người đơn thuần nhất mà tôi từng gặp.”





Lâm Tử Lạp: “……”





Cô không nói nên lời một lúc lâu, cô không biết rốt cuộc Bạch Dận Ninh muốn làm gì.





“Tên què đi với kẻ ngốc, có phải rất hợp không? Bạch Dận Ninh tự đùa với mình.





Lâm Tử Lạp không thấy buồn cười, khẽ hỏi: “Tại sao lại lựa chọn thế này?”





“Có gì không tốt chứ? Cô ấy là cục cưng của nhà họ Châu, rất có ích cho sự nghiệp của tôi, chỉ là quá đơn thuần mà thôi, tôi gặp quá nhiều mưu mô quỷ kế rồi, lừa lọc lẫn nhau, có một người đơn thuần như thế nằm bên cạnh tôi, chí ít tôi cũng có thể ngủ ngon giấc, không sợ có người đâm một nhát lúc đang ngủ, tốt biết bao……”





Anh ta chưa nói xong thì nhìn thấy một người đàn ông bước đến từ trong đám đông, nụ cười càng sâu sắc: “Ngôn Ngôn, nể tình tôi vừa cưới, tặng tôi một món quà có được không?”





“Quà gì?” Lâm Tử Lạp hoàn toàn không nhận ra bóng người đang lại gần phía sau.





Chỉ là đang chìm trong nỗi kinh ngạc từ cuộc hôn nhân của Bạch Dận Ninh và Châu Thuần Thuần, nếu như cô Châu Thuần Thuần này là một người con gái không bình thường, cô ấy sẽ chẳng ý thức được điều gì, nhưng bây giờ……





Bạch Dận Ninh nhìn bụng của cô, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc khó nói rõ bằng lời, nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười: “Cho tôi sờ đứa con của cô, tôi sợ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội có con, đây có thể là nguyện vọng duy nhất của tôi.”





Lâm Tử Lạp: “……”





Cô cau mày lại.





“Cô không nói gì, xem như là đồng ý rồi nhé.” Nói xong anh ta liền giơ tay ra.





Lâm Tử Lạp biết cô nên từ chối, cho dù là từ phương diện nào, cô cũng phải từ chối, nhưng lúc Bạch Dận Ninh đặt tay lên bụng cô, cô lại không lảng tránh ngay.





Không biết tại sao, chỉ là cảm thấy anh ta rất đáng thương, đúng vậy, là đáng thương, cô không tìm được hình dung từ nào khác.





Giống như người đáng thương không có cơm ăn, đang cầu xin cô, cô sẽ bố thí phần cơm của mình mà không hề do dự.





“Cô nói xem, nếu người đàn ông nhỏ mọn của cô nhìn thấy tôi làm thế nào, có khi nào anh ta sẽ giận sôi máu không?” Bạch Dận Ninh cười nói.





Lâm Tử Lạp cúi đầu, vừa nghĩ đến người đàn ông ấy là sẽ nghĩ đến những tấm ảnh khó coi đó. Trong lòng khó chịu khó tránh khỏi thở gấp.





Cô không trả lời Bạch Dận Ninh mà nói: “Tôi nghĩ tôi phải về rồi.”





“Được, tôi nghĩ chắc tôi không cần sai người tiễn cô đâu.” Bạch Dận Ninh vui vẻ đồng ý, nụ cười trên mặt ngày càng rạng rỡ.





Sắc mặt người đàn ông phía sau cô càng khó coi, anh ta càng vui, nụ cười càng rạng rỡ.





“Sao lại nói như thế?” Lâm Tử Lạp luôn cảm thấy nụ cười của anh ta ‘không mang ý tốt’.





Bạch Dận Ngôn kéo tay Châu Thuần Thuần, nhìn phía sau cô rồi cười không nói gì cả.





Lúc này Lâm Tử Lạp mới nhận ra, đằng sau mình có gì đó, liền từ từ quay người lại.”





Anh đứng gần sát cô, trên khuôn mặt khôi ngô không chút biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng đó nhìn chằm chằm vào Bạch Dận Ninh.





Lâm Tử Lạp sững sờ khi nhìn thấy anh, hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện ở đây.





Lập tức ngây người ra.





Cô đoán rằng sẽ gặp ở thành phố B hoặc thành phố C, nhưng không ngờ rằng sẽ gặp ở Bạch Thành, còn ở trong đám cưới của Bạch Dận Ninh nữa, sao anh lại xuất hiện ở đây chứ?





Anh ở đây, vậy thì hai đứa trẻ đâu?





“Tổng giám đốc Tông đến uống rượu mừng của tôi sao?” Bạch Dận Ninh cười.





Tông Cảnh bước đi điềm tĩnh và có phần khó chịu, đi thẳng đến, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Bạch Dận Ninh: “Tôi thân với tổng giám đốc Bạch sao?”





Ừm, nhìn thấy anh tức giận, Bạch Dận Ninh càng thấy vui sướng trong lòng, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Anh không thân với tôi, nhưng tôi có quan hệ bạn bè với vợ của anh, không phải nói vợ chồng là một sao? Lẽ nào anh với Ngôn Ngôn không đồng tâm?”





Mỗi lần nghe Bạch Dận Ninh gọi Lâm Tử Lạp bằng hai chữ thân thiết Ngôn Ngôn là anh lại muốn lao đến đâm chét người đàn ông này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK