Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 259:





Một lúc sau, Lâm Tử Lạp mới bình tĩnh lại, Tông Triển Bạch vẫn như cũ quấn quýt lấy cô, anh xoa đầu cô, hôn má cô, khóe mắt cô: “Em là phụ nữ đã có chồng, không thể gần gũi với bất kỳ đàn ông nào khác, anh không thích.”





Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng rủ mắt xuống, cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh, nhưng cái tình cảm này, ở giữa còn có quá nhiều thứ ngăn cản, cô cũng không dám mở rộng cánh cửa trái tim.





“Tông Triển Bạch, anh có thể chấp nhận em sao?”





Gia đình của anh, thân phận của anh.





“Tiểu Nhụy và Tiểu Hi anh có thể chấp nhận sao?” Nước mắt không kiểm soát lại một lần nữa rơi xuống.





Tông Triển Bạch ôm lấy bàn tay khẽ run rẩy của cô: “Sáu năm trước, nước A, quán rượu Khang Đình, phòng số 1980…”





Toàn thân Lâm Tử Lạp bỗng căng thẳng, anh, anh sao lại biết những thứ này?





Cô đẩy anh ra, lạnh lùng chất vấn!





“Anh điều tra em?”





Những người biết chuyện này không nhiều, anh làm sao biết được.





Chuyện này, đối với cô mà nói là nỗi đau khó mà nói ra, cô lại càng không muốn nhắc tới vì xấu hổ cùng nhục nhã.





Là bí mật từ sâu trong đáy lòng không thể phơi bày ra ánh sáng của cô.





Tông Triển Bạch bị cô đẩy lùi về phía sau một bước, anh đứng cách cô hai bước, nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, cô không biết phải làm như thế nào, cô xấu hổ.





“Năm ấy, mẹ em và em trai bị tai nạn xe, em cần có tiền, thế là em đã giới thiệu người…”





“Đừng nói nữa!” Lâm Tử Lạp cắt ngang lời anh, phát điên đẩy anh ra: “Anh đi đi, anh đi đi, em không muốn nghe anh nói!”





Tông Triển Bạch bắt lấy hai tay không an phận của cô: “Em bán đứng bản thân, chỉ vì đổi lấy tiền cứu mẹ và em trai.”





Cô xấu hổ, bàng hoàng, luống cuống, thậm chí là né tránh, cô cảm thấy mình như bị lột sạch, lột sạch sẽ từng chút một đứng trước mặt anh, thật phóng túng giống như cái đêm đó, liều mình dây dưa, liền rõ ràng phơi bay trước mặt anh, mặc cho anh thưởng thức, mặc cho anh chế giễu.





Cả người cô run bần bật, như cái sàng run cầm cập, nói không ra câu: “Anh thích à? Vui vẻ à? Cấu xé vết thương của người khác, có phải rất có cảm giác thành tựu hay không?””





Thời gian ngừng lại. Đọc nội dung chuẩn tại truyen.one nhé cả nhà! vô truyen.one nằm ngay mặt tiền.





Lâm Tử Lạp đứng ở đó, lảo đảo, như thể một giây tiếp theo cô sẽ ngã xuống.





Ánh mắt Tông Triển Bạch nhìn cô gần như tuyệt vọng nói từng từ từng chữ.





“Đêm đó là anh.”





Cô bị những lời này của Tông Triển Bạch khiến cho kinh hãi, cứ như là bị điện giật vậy, đầu óc ở trong trạng thái nửa ngơ nửa loạn.





Giống như khúc gỗ đứng như trời trồng.





“Anh… Anh, anh… nói cái gì?” Bỗng cô bụm mặt, vừa khóc vừa cười: “Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy chứ, sao lại có thể là anh chứ?”





Cô không thể tin được, đi tới đi lui ở trước giường, sao lại có thể như vậy?





Chân của cô không cẩn thận đụng vào mép giường, ngã ngồi xuống đất, cô gia sức giựt tóc mình: “Năm đó Hà Thụy Trạch đã điều tra cho tôi, anh ấy nói, anh ấy nói… Đêm đó là một người địa phương, tại sao có thể là anh?”





Tông Triển Bạch túm lấy bàn tay đang tự làm bị thương chính mình của cô, nắm lấy cằm của cô, buộc cô phải nhìn mình: “Em nói cái gì? Em đã từng điều tra?”





Bên trong vành mắt của cô còn lưu lại một chút nước mắt.





Cô thấp thỏm lo âu nhìn hắn, trong miệng như ngậm một cục đá, ô ô a a nửa ngày cũng không nói ra lời, cô rút cánh tay bị Tông Triển Bạch siết chặt ra, ngón tay lúc ấy xẹt qua gò má của hắn, trượt đến cổ, theo cổ áo bám lấy bờ vai của hắn: “Có một lần tôi phát hiện vết cắn trên vai anh… Tôi đã từng nghi ngờ, cho nên nhờ Hà Thụy Trạch điều tra giúp, sau đó hắn nói với tôi… Đêm đó là một người dân địa phương.”





Cô dần dần tỉnh táo lại, lẽ nào nghi ngờ trước đây của cô là thật, là do Hà Thụy Trạch lừa cô?





Hà Thụy Trạch vẫn luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, giúp đỡ cô, còn thường xuyên nói rất thương Tiểu Hi và Tiểu Nhụy không có cha.





Thế nhưng, thật ra hắn vẫn luôn biết sự thật, vẫn luôn giấu giếm cô?





Cô nâng mắt lên: “Anh ấy lừa tôi sao?”





Tay cô lạnh ngắt, Tông Triển Bạch nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm nóng, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK