Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 462:





“Thằng khốn.” Tô Trạm đang định lao qua đó thì bị Tông Triển Bạch nắm chặt lại: “Đừng kích động.”





Tô Trạm tức giận đến muốn nổ phổi: “Mẹ nó chứ, dám động đến một cọng lông của bà tôi, tôi sẽ chặt anh ra làm tám mảnh rồi vứt cho chó ăn.”





“Vậy anh phải có bản lĩnh bắt được tôi.” Biết người trong tay là bà nội của Tô Trạm, anh ta không hề sợ hãi, anh ta chắc chắn bọn họ sẽ không dám hành động sơ xuất.





“Muốn cứu người cũng được.” Ánh mắt của anh ta nhìn lên người Lâm Tử Lạp: “Em qua đây.”





“Haizz, mơ đi.” Tô Trạm ghét cay ghét đắng Hà Thuỵ Trạch.





Hà Thuỵ Trạch nắm chặt tay bà lão, khiến bà kêu lên một tiếng thật đau.





Tô Trạm tức giận chửi thẳng: “Đmm.”





“Tôi đồng ý đổi, tôi đi qua đó, anh thả bà ra.” Lâm Tử Lạp đột nhiên nói, Tông Triển Bạch đứng đó, không nói một lời, anh nhìn cô như đang trao đổi với cô bằng ánh mắt, Lâm Tử Lạp cười nhạt nói: “Em tin anh.”





Tin anh có thể cứu cô.





Nói xong Lâm Tử Lạp đi đến chỗ Hà Thuỵ Trạch.





Tô Trạm hoảng lên, anh hét lên với Lâm Tử Lạp: “Anh ta là một tên biến thái, anh ta đang nhắm vào cô, cô đi tới đó là trúng bẫy.”





Lâm Tử Lạp giống như không nghe thấy, bước chân của cô không chậm lại nửa bước.





Tô Trạm nghiêng đầu nhìn Tông Triển Bạch: “Cậu thật sự để cô ấy đi như thế à?”





Tông Triển Bạch không có phản ứng gì, Tô Trạm hoảng lên, anh muốn cứu bà nhưng cũng không muốn để Lâm Tử Lạp đi vào miệng hổ, Hà Thuỵ Trạch bám dai như vậy cũng chỉ vì muốn có được Lâm Tân Ngô, Lâm Tử Lạp đi còn có thể quay về ư?





Toàn thân Hà Thuỵ Trạch toàn là bom.





Nếu Hà Thuỵ Trạch kìm kẹp những người không liên quan gì tới anh ta, Lâm Tử Lạp có lẽ sẽ có chút dè dặt, nhưng người bị khống chế kia lại là bà của Tô Trạm, là người thân duy nhất của anh em Tông Triển Bạch, cô không thể để người ấy vì cô mà bị thương được.





Hà Thuỵ Trạch cười, tiếng cười ha hả phát ra từ lồng ngực anh ta, anh ta cười nhạo, chế giễu: “Ngôn Ngôn, anh nói rồi, chỉ có anh, chỉ có anh mới yêu em, chỉ có anh mới bằng lòng bỏ ra tất cả mọi thứ, em mở to mắt ra mà nhìn, anh ta-Tông Triển Bạch có quan tâm đến sự an nguy của em không?”





“Em đi qua đó, anh thả bà ra.” Lâm Tử Lạp không có biểu cảm gì, cô đối với lời của Hà Thuỵ Trạch, như gió thổi bên tai.





Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Tử Lạp, Hà Thuỵ Trạch mất kiềm chế, anh ta hét lớn: “Em còn chưa tỉnh ngộ à? Anh ta không sợ em và anh cùng chết rồi trở thành đôi vợ chồng dưới âm phủ à?”





“Tên điên!” Tô Trạm tức giận, nghiến răng nói: Anh ta có khả năng làm điều này, trên người anh ta toàn bom, rõ ràng là anh ta đã nghĩ đến con đường chết.”





Tông Triển Bạch vẫn không có phản ứng gì, anh trầm mặc như một con thú săn mồi vô cùng kiên nhẫn, đợi có cơ hội là sẽ lao ra cho con mồi một kích.





Lâm Tử Lạp tiếp tục thương lượng với anh ta: “Người anh muốn là em, đây cũng là ân oán giữa anh và em, hãy để chúng ta tự giải quyết, anh khống chế một người già chỉ khiến em càng ghét anh hơn thôi.”





Mắt Hà Thuỵ Trạch đỏ ngầu: “Em nói cái gì?”





Anh ta không thể tin nổi, trong lòng chợt trở nên trống rỗng: “Em ghét anh à? Ha ha…em ghét anh!” Anh ta thu nụ cười lại, nét mặt trở nên nhăn nhó: “Là anh quá ngu ngốc, chuyện gì cũng theo em, em và Tông Triển Bạch hoà hợp với nhau cũng chỉ vì em đã ngủ với anh ta thôi ư? Em yêu anh ta không? Em không yêu, em chỉ lo cho thân phận của hai đứa trẻ. Nếu anh không màng đến sự cự tuyệt của em, cùng em ngủ một lần, em hiện giờ đã ở cùng anh rồi, điều cốt lõi là anh quá dung túng em, chiều chuộng em.”





Sợ là tên điên không đủ để hình dung tình trạng hiện giờ của Hà Thuỵ Trạch, anh ta điên rồ đến mức ngay cả tư duy logic anh ta cũng vượt qua người thường.





Lâm Tử Lạp cụp mắt nhìn hai tay, cô nắm chặt tay thành quyền: “Em đã qua chỗ anh, anh thả bà đi.”





Hà Thuỵ Trạch cúi đầu, tuổi tác của bà đã cao, có lẽ bị doạ quá mức nên toàn thân bà không ngừng run rẩy, không nói nổi câu gì.





Tô Trạm đứng bên lo lắng không thôi: “Mẹ nó, đúng là tên bác sỹ, lúc biến thái thì đáng sợ gấp nghìn lần người thường.”





“Hà Thuỵ Trạch, rốt cuộc anh muốn như thế nào!” Lâm Tử Lạp lo lắng, cô cảm thấy tình trạng của bà không ổn.





Tuổi cao như vậy rồi, bà không chịu được dày vò.





“Đưa cho tôi một con xe.” Không có ai muốn chết cả, anh ta cũng như vậy, trừ phi anh ta rơi vào hoàn cảnh không thể thoát ra nổi thì anh ta mới lựa chọn chết chung.





Hiện giờ anh ta có con tin, khiến bọn họ quan tâm tới con tin thì anh ta mới có cơ hội chạy thoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK