Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Trạm lạnh mặt, gằn từng chữ: “Buông tôi ra.”





“Em không buông.” Lưu Phi Phi ôm chặt lấy chân anh không buông, giống như chỉ cần cô ta buông lòng, cô ta sẽ hoàn toàn mất anh.





Tô Trạm ngồi xuống, đưa tay nâng cằm cô ta lên, để cho cô ta nhìn mình: “Những chuyện đã từng xảy ra với cô, có bao nhiêu lần là do cô cố ý? Tôi nhớ chân cô lúc ở bệnh viện vẫn không thể đi bộ được, sao hôm nay lại đi được cả giày cao gót rồi? Hay là muốn gặp tình nhân cũ, bằng mọi giá cũng phải chạy đến?”





“Em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi, Tô Trạm, xin anh…”





Tô Trạm cười lạnh: “Tôi mù mới có thể nhìn trúng cô!”





Nói xong anh không hề khách sáo đá cô ta ra, Lưu Phi Phi ngã ra phía sau, làm đổ cái ghế phía sau, kêu lên một tiếng lạch cạch.





Tô Trạm không nhìn cô ta, dứt khoát rời đi.





“Tô Trạm!” Lưu Phi Phi tuyệt vọng gào thét phía sau nhưng anh không hề dừng bước.





Sự quyết tuyệt của anh là sự tuyệt vọng của Lưu Phi Phi, cô ta tự tay phá vỡ đi sự tốt đẹp đã từng, bây giờ ngay cả nhớ lại, Tô Trạm cũng cảm thấy chán ghét.





Sau khi Tần Nhã rời khỏi bệnh viện, gọi điện thoại hẹn Lâm Tử Lạp, cô cảm thấy rất mệt mỏi.





“Em muốn rời đi.” Tần Nhã cúi đầu.





Cô cảm thấy rất mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi.





Lâm Tử Lạp nhìn hai mắt đỏ bừng của cô: “Em khóc à?”





Tần Nhã không chối: “Em đến bệnh viện nhìn thấy Tô Trạm, anh ấy và… Lưu Phi Phi.”





Lâm Tử Lạp cảm thấy lòng mình như chùng xuống, thầm hừ lạnh, có điều chắc hẳn bây giờ Tô Trạm đã nhận ra bộ mặt thật của Lưu Phi Phi rồi.





“Anh ấy biết chuyện đứa bé rồi?”





Tần Nhã lắc đầu: “Chưa biết.”





“Em quyết định thế nào chị cũng sẽ ủng hộ em.” Lâm Tử Lạp lấy trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô: “Em cầm đi.”





Tần Nhã vội vàng đẩy trở về: “Cái này em không thể nhận.”





Lâm Tử Lạp nắm lấy tay cô: “Tiền này không phải là cho em, là cho đứa bé trong bụng, muốn ăn cái gì thì mua cái đó, đừng làm khổ bản thân, còn về phần Tô Trạm, cứ để cho anh ta tự mình bình tĩnh lại.”





Cho dù bây giờ anh ta đã biết lỗi rồi, đến để cầu xin Tần Nhã, cũng không thể tùy tiện tha thứ được.





Lớn đầu như vậy, ngay cả trong lòng muốn gì còn không biết.





Phải cho anh ta một bài học.





Tần Nhã cười khổ, chuyện này bây giờ đối với cô đã chẳng còn quan trọng nữa, bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó, sinh đứa bé ra, bình tĩnh sống qua ngày.





Cô rời đi cũng không muốn quay về nữa: “Nhân lực chỗ chị có còn đủ hay không.”





Lâm Tử Lạp muốn để cô yên tâm: “Chuyện này em không cần lo lắng, nếu như không đủ nhân viên chị sẽ hỏi bà chủ William, bây giờ tình hình của cửa hàng vẫn có thể duy trì tốt, nhân viên vẫn đủ.”





Tần Nhã yên tâm.





“Nghĩ xong muốn đi đâu, cứ nói cho chị, chị đưa em đi.” Lâm Tử Lạp nói.





Tần Nhã nói xong, hai người lại trò chuyện đôi câu, điện thoại trong túi của Lâm Tử Lạp reo lên, là cô giáo của nhà trẻ gọi điện tới, nói là Lâm Huệ Tinh cùng bạn nhỏ nhà khác đánh nhau.





Nếu như Lâm Tinh Tuyệt cùng người khác đánh nhau, Lâm Tử Lạp sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, mặc dù con gái thích làm nũng, thỉnh thoảng sẽ tranh cãi vô lý với anh trai, nhưng tuyệt đối không đánh nhau với người khác.





Cô nói mình có việc, vội vàng rời đi.





Sau khi Lâm Tử Lạp rời đi, Tần Nhã cũng đi ra, cô đi đến ven đường chuẩn bị đón xe, bỗng nhiên một chiếc màu đen xe dừng lại bên cạnh cô, không nói gì cả lập tức bắt người.





Tần Nhã cả kinh: “Các người làm cái gì vậy?”





Nhưng đối phương rất cứng rắn, không hề để ý tới, hai người đàn ông khống chế cô, nhét cô lên xe, kéo cửa xe lên, nghênh ngang rời đi.”





“Các người là ai?” Tần Nhã hoảng sợ nhìn bọn họ, rõ ràng những người này làm chuyện mờ ám, hơn nữa còn hướng về cô.





Bởi vì bọn họ không nói gì đã bắt cô đi, xem ra cũng biết cô là ai, cho nên mới trực tiếp bắt đi như vậy.





Hai người đàn ông canh giữ cô, phía trước là một người tài xế, cũng chưa từng để ý tới cô.





Tần Nhã làm loạn lên, giùng giằng: “Các người mau thả tôi xuống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK