Bây giờ hai người đều không nói giúp khiến cô ta cảm nhận được độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Haha.”
Giọng Hà Văn Hoài câu sau trầm thấp hơn câu trước, tựa như sấm rền: “Ba hối hận khi sinh con ra không bóp chết con, con không tha thứ cho ba?”
Hai mắt ông đỏ ngầu: “Ba cần con phải tha thứ?”
Hà Khiếu Ninh co rúm người lại, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Hà Văn Hoài dữ tợn như thế.
Cô ta nhào tới bên người Quan Kình, túm lấy cánh tay anh: “Anh mau nói cho ba tôi, anh đến đây làm gì?”
Quan Kình thờ ơ, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi.”
“Ba tôi đã biết tôi và Tông Triển Bạch làm lành, vì sao vẫn còn nổi giận?”
“Cô với Tổng giám đốc Tông làm lành lúc nào?” Quan Kình lạnh lùng hỏi.
Có lẽ người nhà họ Hà không biết vì sao Hà Khiếu Ninh lại như vậy, nhưng anh biết.
Vì tối qua cô ta đã gọi tên Tông Triển Bạch không ít lần.
Cô ta đã coi hai người đàn ông tối qua thành Tông Triển Bạch.
“Tối qua tôi đã ở cùng A Hạo, anh ấy còn, anh ấy còn…”
“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi.” Quan Kình ngắt lời cô ta, hơn nữa còn tạt cho cô ta một gáo nước lạnh: “Tổng giám đốc Tông tối qua không hề ở cùng cô.”
“Anh nói linh tinh, anh nói hươu nói vượn!” Hà Khiếu Ninh nghiêm nghị, cô ta đứng dậy rồi chỉ vào Quan Kình: “Anh biết cái gì?”
Cô ta nhớ tối qua dựa vào lòng Tông Triển Bạch, anh cũng không đẩy ra, thậm chí đã quên cả sự đau đớn của cái tát mà cười nói: “Anh ấy yêu tôi, tối qua chúng tôi còn ở bên nhau.”
“Đủ rồi!” Hà Thụy Trạch thật sự không nghe được nữa, cũng không thể chịu đựng được sự tự lừa mình dối người của cô ta.
Anh ta bước lên túm lấy bả vai Hà Khiếu Ninh rồi thấp giọng gào lên: “Em tỉnh lại đi, em bị người khác lợi dụng rồi!”
Cô ta ngơ ngác nhìn Hà Thụy Trạch gần như sụp đổ rồi hỏi: “Em bị ai lợi dụng? Lợi dụng em cái gì?”
“Sao tôi lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn thế này?” Hà Văn Hoài chưa từng hối hận như lúc này, sao khi ấy ông lại nhận cô ta chứ?
Sớm biết cô ta sẽ mang lại mầm tai họa cho nhà họ Hà thế này thì thà để cô ta chết ở ngoài, ông cũng không cho cô ta bước vào cửa nhà họ Hà.
Quan Kình đích thân đến đã nói lên thái độ của Tông Triển Bạch.
Hà Văn Hoài biết hai chuyện này gộp lại thật sự là kiếp nạn của nhà họ Hà.
Giải quyết không tốt thì thật sự sẽ xong đời.
Ông đứng dậy, chút kiêu ngạo cũng không còn: “Chuyện này cậu về nói với Tông Triển Bạch, tôi nhất định sẽ cho cậu ấy một câu trả lời hài lòng.”
Quan Kình gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời.”
Hà Văn Hoài tiễn anh ta ra ngoài, Quan Kình xua tay: “Chủ tịch Hà dừng bước.”
Quan Kình ra khỏi nhà họ Hà.
Lúc này Hà Khiếu Ninh dường như đã hiểu ra: “Tối qua không phải Tông Triển Bạch ở cùng em?”
Cô ta choáng váng.
“Anh ấy lợi dụng em?”
Hà Thụy Trạch nhắm mắt lại: “Rốt cuộc em đã làm gì mà để anh ta hận em, hủy hoại em như vậy?!”
“Em… em…” Cô ta bật khóc: “Là hôm đó khi chúng ta hãm hại Lâm Tử Lạp, em đã lén đặt camera trong phòng, hơn nữa còn quay lại…”
“Chẳng trách Tông Triển Bạch lại cho người quay video của em rồi gửi tới đây, thì ra là có lý do cả.”
“Video gì?” Đầu Hà Khiếu Ninh lập tức ong ong như bị nổ tung.
Video gì?
Lẽ nào là video cô ta tối qua…
“Video gì?” Hà Thụy Hành chỉ vào USB trên bàn: “Em tự xem đi, ba bảo em ở nhà đóng cửa hối lỗi, em thì hay rồi, không biết hối lỗi thì thôi lại còn lén chạy ra ngoài, chạy ra ngoài cũng bỏ qua đi, còn trêu chọc Tông Triển Bạch.”
Anh ta cười trào phúng: “Nếu cậu ta tùy ý bị uy hiếp như vậy hoặc một video gì đó là có thể lật đổ thì cậu ta có thể đi tới ngày hôm nay sao?”
Sắc mặt Hà Khiếu Ninh trắng bệch.
Hà Văn Hoài đã tức đến không nói ra lời.
Rất rõ ràng Hà Khiếu Ninh muốn uy hiếp Tông Triển Bạch, ngược lại còn bị người ta chỉnh.
Trách ai đây?
Chỉ trách bản lĩnh không bằng người.
“Ngày mai hai đứa theo ba đi gặp cậu ta.” Nếu nói trước kia tin tức vẫn còn có thể hòa hoãn thì bây giờ đã là kết cục của cái chết.
Ông ngồi trên ghế, hai mắt đục ngầu: “Thụy Trạch, Thụy Lâm, hai con gây ra chuyện, nhà họ Hà không thể vì hai con mà đến thanh danh trăm năm cũng không cần được, các con cũng đừng trách ba, chỉ trách các con quá muốn tranh giành.”
“Ba, ý ba là gì, ba muốn từ chúng con sao?” Hà Khiếu Ninh có chút không dám tin.
“Không phải ba muốn từ các em mà là các em tự tìm đường chết.” Hà Thụy Hành nói xen vào: “Các em không làm gì cho gia tộc mà chỉ hưởng thụ vinh quang gia tộc mang lại cho mình, bây giờ cũng phải vì gia tộc làm chút chuyện gì đó mới đúng, hơn nữa chuyện này cũng là vì hai em.”