Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 310:





Văn Nhàn nhìn ông, hơi nhúc nhích: “Nếu anh chưa từng yêu ai, em cũng sẽ không ở bên cạnh Tử Ý.”





Đây coi như là lời hứa hẹn mà bà dành cho ông.





Cuộc hôn nhân này, bọn họ không thể không dựa vào ý của dòng họ, nhưng bà ấy sớm đã có người mình yêu, không thể ở bên cạnh ông.





Điều mà bà ấy có thể làm là tìm cho ông một người phụ nữ tốt.





Hơn một năm nay, bà đã đi xem rất nhiều người, chỉ có Trình Dục Tú là lọt vào mắt, cảm thấy người phụ nữ này mới có thể xứng với người đàn ông đang đứng đây.





“Nếu như người em gặp trước là anh, em sẽ yêu anh chứ?”





Người đàn ông này chưa bao giờ hèn mọn như vậy.





Đây là lần đầu tiên ông phải cúi mình như vậy.





Văn Nhàn nhìn ông một hồi lâu: “Sẽ.”





Tông Khải Phong xoay người lần nữa, vừa đi được một bước, ông lại dừng lại: “Nếu quả thật có một người phụ nữ làm anh có thể yêu cô ấy, anh sẽ để em đi.””





Cô sửa sang lại, sau đó đi xuống lầu thì thấy Văn Nhàn đang đứng một mình trong phòng khách.





Bước chân cô hơi chần chừ, cô không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.





Suy cho cùng, người đàn ông tối qua cũng là chồng của cô ấy.





Cô không biết mối quan hệ giữa vợ chồng họ thế nào, nhưng cô cảm thấy người đàn ông đó vẫn rất quan tâm cô ấy.





Văn Nhàn dời mắt lại, vừa xoay người đã thấy người phụ nữ đứng trên đầu cầu thang tầng hai.





Cô ấy sửng sốt, không biết Trình Dục Tú đứng đó từ khi nào và có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Tông Khải Phong hay không?





“Cô đã đứng đó từ lúc nào?” Văn Nhàn khẽ nhíu mày.





Trình Dục Tú đi xuống: “Tôi vừa xuống.”





Văn Nhàn gật đầu: “Tới ăn cơm đi.”





Trình Dục Tú cũng không muốn ở gần cô ấy, bởi vì luôn cảm thấy không được tự nhiên: “Khi nào tôi được về?”





Văn Nhàn nhìn cô vài giây, rồi thản nhiên đáp: “Sau này cô ở lại đây.”





“Gì cơ?” Trình Dục Tú không bình tĩnh nữa, phải đối mặt với vợ chồng họ mọi lúc ư?





Vậy thì cô là gì?





Thê thiếp giống ngày xưa à?





Lòng cô dập dờn như sóng, mối quan hệ xấu hổ này thực sự khiến người ta khó chấp nhận được.





Văn Nhàn như nhìn ra suy nghĩ của cô: “Tôi sẽ về nhà mẹ trong thời gian này, cô cứ yên tâm ở đây và thay tôi chăm sóc anh ấy.”





Trình Dục Tú nhìn Văn Nhàn, cô không thể nhịn được nữa: “Tôi có thể nhìn ra chồng cô rất thích cô. Nếu cô chỉ cần đứa bé, tôi hứa với cô, tôi sẽ…”





“Cứ lo làm việc của cô.” Văn Nhàn ngắt lời cô, không muốn nghe cô thuyết giáo: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”





Sắc mặt của Văn Nhàn tốt hơn chút: “Tôi và chồng tôi là liên hôn gia tộc, không có tình cảm.”





Trình Dục Tú ngạc nhiên nhìn Văn Nhàn và không ngờ cô ấy sẽ đột nhiên thú nhận điều này.





Thật ra Văn Nhàn nói với Trình Dục Tú điều này là vì muốn cô yên tâm ở lại đây.





“Nhưng…”





“Món này không tệ.” Văn Nhàn đẩy cháo trứng muối thịt nạc do người hầu nấu tới trước mặt Trình Dục Tú: “Cô nếm thử đi.”





Cô ấy cố tình ngắt lời Trình Dục Tú, cũng không muốn nghe những lời kế tiếp của Trình Dục Tú.





Tông Khải Phong rất tốt với cô ấy, cô ấy biết, nhưng vấn đề tình cảm không thể ép buộc được.





Cô ấy đã có người mình yêu, không thể ở bên Tông Khải Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK