Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Trạm nghẹn ngào nói: “Cảm ơn.””





Tông Triển Bạch không đáp lại dư thừa, hắn không biết nói lời ngon ngọt nịnh nọt, cũng không thích thế. Hắn mở cửa lên xe.





Thẩm Bồi Xuyên khoác tay lên vai Tô Trạm: “Đi, tôi đi uống với cậu vài ly.”





Tô Trạm vỗ vai hắn nói: “Được.”





Một bên khác, Tông Triển Bạch lái xe thẳng đến bệnh viện.





Lâm Tử Lạp đứng bối rối trước cửa bệnh viện.





Khoảng thời gian này, ngay cả nơi xếp hàng đăng ký ban ngày cũng yên tĩnh.





Lúc Tông Triển Bạch đến đã là nửa tiếng sau.





Lâm Tử Lạp nhìn thấy xe của hắn thì đi tới, Tông Triển Bạch đỗ xe lại, Lâm Tử Lạp mở cửa xe ngồi vào.





“Tô Trạm đi đâu rồi?” Lâm Tử Lạp thắt dây an toàn, nói.





“Có Thẩm Bồi Xuyên rồi.” Tông Triển Bạch không chớp mắt, thản nhiên nói.





Có người ở bên khuyên bảo một chút, cô cũng yên tâm.





Bây giờ đã hơn hai giờ, Lâm Tử Lạp dựa vào ghế, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.





Đã quá muộn rồi, cô buồn ngủ.





Tông Triển Bạch khẽ giảm tốc độ xe, lái xe từ từ ổn định. Sau khi về đến biệt thự, hắn đỗ xe xong, lúc này Lâm Tử Lạp đã ngủ say, hoàn toàn không biết đã về đến nhà.





Tông Triển Bạch đi tới, mở cửa xe bên này ra, khom người cúi xuống ấn mở dây an toàn, ôm cô xuống xe.





Lâm Tử Lạp đang ngủ say, bỗng nhiên bị người khác động vào người, cô rất bực mình, người ngọ ngoạy, lầu bầu một tiếng rồi nhanh chóng tìm một tư thế thoải mái trong lòng Tông Triển Bạch để tiếp tục ngủ say.





Tông Triển Bạch ôm cô vào nhà. Trình Dục Tú đi uống nước buổi đêm, trùng hợp nhìn thấy Tông Triển Bạch ôm Lâm Tử Lạp đến.





Bà nhìn đồng hồ, ba giờ đêm.





“Muộn thế này mới về à?” Bà nhỏ giọng hỏi.





Tông Triển Bạch ừm một tiếng, có lẽ là vì ở chung với nhau, giống như người rất gần gũi với mình, tự nhiên trả lời một câu.





Đầu tiên Trình Dục Tú sững sờ, sau đó mắt mũi mở to, hắn, thế mà hắn lại nói chuyện với bà.





Lại còn ôn hòa nhã nhặn thế nữa chứ.





Bà không cả uống nước liền xoay người quay trở lại phòng, lúc định đẩy cửa vào, dường như lại nghĩ tới điều gì, bà bèn đẩy cửa phòng Tông Khải Phong.





Lúc này, Tông Khải Phong đang ngủ say.





Bà khom người lay ông dậy: “Ông tỉnh lại đi.”





Tông Khải Phong đang ngủ mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy có người gọi mình, đành từ từ mở mắt, xuyên qua ánh sáng yếu ớt, ông dường như nhìn thấy Trình Dục Tú, lúc này không phải bà nên ở trong phòng Lâm Huệ Tinh à?





Sao lại xuất hiện ở đây?





“Sao thế?” Tông Khải Phong ngồi xuống, Trình Dục Tú luống cuống tay chân, bất ngờ, kinh ngạc: “Cảnh, Cảnh Hạo nói chuyện với tôi.”





Tông Khải Phong bật đèn ngủ, căn phòng bừng sáng trong nháy mắt, ông cũng tỉnh táo lại.





Biết tại sao bà kích động.





“Nó nói gì với bà thế?” Tông Khải Phong hỏi.





“Tôi hỏi nó muộn thế mới về à, nó ừm một tiếng đáp lại tôi.”





Tông Khải Phong nhíu mày, vì điều này mà nửa đêm hưng phấn không ngủ được à?





“Ông nói đây có phải là một bước phát triển tốt không, về sau này nó sẽ từ từ chấp nhận tôi?” Trình Dục Tú mơ ước một tương lai tốt đẹp có thể thân thiết với Tông Triển Bạch như người thân, bạn bè.





Tông Khải Phong nhìn gương mặt vui vẻ của bà, bất chợt hoảng hốt: “Sẽ vậy.”





Tông Khải Phong ít nhiều cũng hiểu rõ Tông Triển Bạch, nút thắt trong lòng hắn chưa thể cởi bỏ dễ dàng như vậy được.





Mà hắn cũng không cho bà một ‘sắc mặt’ tốt thực chất từ trong lòng. Chỉ là một tiếng đáp lại mà đã khiến bà hưng phấn như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK