Tông Triển Bạch tắt điện thoại, xoay người nhìn hai người đang đứng, anh thực sự rất đau đầu.
“Anh…”
“Im miệng!” Tông Triển Bạch mắng: “Vui không? Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Lý Chiến ôm đầu: “Lần này là lỗi của em bị chơi lại, ai biết được bọn họ lại chơi trò kì quái như vậy.”
Lý Chiến tự hỏi mà không sợ ba cũng không sợ mẹ, rõ ràng trong lòng anh ấy sợ Tông Triển Bạch.
Từ nhỏ anh ấy có chuyện gì, Tông Triển Bạch cũng đều ra mặt giúp anh ấy, từ nhỏ anh cũng không hiểu tình cảm anh em là gì, anh chỉ biết rằng anh rất thích Tông Triển Bạch.
Sau này lớn lên anh ấy càng thêm kính nể Tông Triển Bạch.
Anh ấy có thể làm hài lòng mọi người, không có sự giúp đỡ của Tông Triển Bạch, anh không thể nào có được ngày hôm nay.
“Em sai rồi.” Anh ấy nhận sai rất nhanh, trong lòng anh vẫn rất hiếu kỳ về mối quan hệ của Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch.
“Anh, anh và Lâm Tử Lạp có quan hệ gì vậy? Có vẻ như anh rất thân với Lâm Tử Lạp.” Lý Chiến cười híp mắt.
Không đánh mặt đang cười bao giờ, dù cho lúc này Tông Triển Bạch có không vui như thế nào thì anh cũng không thể làm gì Lý Chiến.
Tông Triển Bạch dùng câu hỏi để đáp lại: “Em biết cô ấy à?”
Nhìn vào mối quan hệ của Lâm Tử Lạp và Lý Chiến thì có vẻ như đây là lần gặp mặt đầu tiên của họ.
Thân thuộc quá.
Lý Chiến không cần nghĩ nhiều, anh ấy đáp: “Anh không biết được đâu, em làm giáo viên ở AC, anh giúp em vào làm ở đó, em là thấy của con trai cô ấy, vậy nên chúng em quen biết.”
Lâm Tử Lạp đứng một bên, ánh mắt liếc đi nơi khác, lúc này cô cũng không thể đoán ra thân phận của Lý Chiến.
Anh ấy chắc chắn không phải con cháu nhà họ Tông.
Chỉ có nhà họ Văn, Văn Khuynh có một người con trai có tuổi tác sêm sêm như Lý Chiến.
Nhưng vì sao anh ấy lại tên là Lý Chiến, cô nghĩ đó chỉ là tên gọi khác của anh, dù gì có rất nhiều người ca sĩ, diễn viên muốn tiếng, họ sẽ tìm người bói toán để tìm một cái tên phù hợp.
Lý Chiến đứng trước mặt Tông Triển Bạch, anh ấy thấp giọng nói: “Người phụ nữ này á, đừng nhìn bề ngoài cô ấy trẻ trung, cô ấy đã có hai con rồi đó. Anh, em nói thực với anh, sao anh lại quen cô ấy? Anh và cô ấy chưa phát sinh tình cảm chứ?”
Tuy Lý Chiến rất thích Lâm Tinh Tuyệt, anh ấy cũng rất tán thưởng Lâm Tử Lạp, nhưng quan hệ của anh ấy và Tông Triển Bạch không chỉ là quan hệ người thân đơn giản, đó là tình anh em vô cùng thân thiết, trong lòng anh ấy đương nhiên thiên vị cho Tông Triển Bạch hơn.
Trong lòng anh ấy, Lâm Tử Lạp đã từng có con, như vậy là không xứng với Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch nhàn nhạt gạt anh ấy ra.
Trong lòng anh cũng cảm thấy rất kinh ngạc về mối quan hệ loằng ngoằng này.
Trùng hợp quá đi mất.
Lý Chiến hoảng: “Anh, anh nói đi mà.”
Cộc…cộc…
Lúc này tiếng gõ cửa phòng kêu lên làm ngắt lời Lý Chiến, cũng làm phá vỡ bầu không khí đầy tế nhị.
Lúc Tông Triển Bạch nhìn ra thì cũng là lúc Thẩm Bồi Xuyên đi vào, anh nói đi vào.
Cửa phòng làm việc bị mở ra, tay Thẩm Bồi Xuyên cầm một chùm chìa khoá, vừa vào cửa anh ấy đã hỏi: “Ai bị còng…”
Lời còn chưa nói xong, anh ấy đã nhìn Lý Chiến và Lâm Tử Lạp.
Anh ấy bước vào, rồi đánh giá Lâm Tử Lạp và Lý Chiến một lượt, tình hình gì thế này?
“Chị dâu, mọi người đang làm gì đó?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Lâm Tử Lạp còn chưa kịp nói gì, Lý Chiến đã mở to mắt, anh nhăn mặt: “Anh gọi ai là chị dâu cơ?”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ấy như một tên ngốc: “Trong phòng còn có người phụ nữ nào khác à?”
Lý Chiến biết hai người bạn tốt của Tông Triển Bạch, một người là Tô Trạm, người còn lại là Thẩm Bồi Xuyên.