Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lâm Tử Lạp tỉnh lại, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, quần áo trên người đã được đổi thành quần áo bệnh nhân, cô nhớ rõ Trình Dục Tú đỡ nguy hiểm thay cô nên cô mới không bị làm sao, lúc đó bà bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ không biết sao rồi.





Cô vén chăn lên bước xuống giường, chân vẫn còn đâu, cô kéo quần lên mới nhìn thấy chân bị thương, lúc xảy ra tai nạn xe, chân của cô hình như bị một cái gì đó đè lên không thể cử động được.





Chắc là từ lúc này nên bị thương, nhưng có vẻ như đã được xử lý vết thương rồi.





Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh, phòng phẫu thuật bên này không có người, cô tóm lấy áo một y tá đi ngang qua hỏi: “Xin hỏi, người bị thương do tai nạn xe vừa chuyển đến hôm nay như thế nào rồi ạ?”





Y tá nhìn cô một lúc lâu, chỉ tay vào một phía hành lang khác: “Ở trong phòng bệnh kia.”





“Cảm ơn.” Lâm Tử Lạp thở phào nhẹ nhõm, được đưa vào phòng bệnh thì chắc là không sao, chắc là không xảy ra chuyện gì, may quá, may quá, cô mang theo tâm trạng vui mừng bước về phía đó, cô nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đang đi qua đi lại ở hành lang.





Bước chân nhanh hơn.





“Bồi Xuyên.”





Thẩm Bồi Xuyên bước tới đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”





Cô lắc đầu, hỏi: “Anh ấy tới chưa?”





Thẩm Bồi Xuyên thấp giọng ừ một tiếng.





Lâm Tử Lạp vừa nghe cái giọng này liền thấy không đúng, cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Bồi Xuyên.





“Cô biết đúng chứ?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.





“Cái gì cơ?”





“Trình Dục Tú là mẹ ruột của Cảnh Hạo.”





Có một dự cảm không lành, cô theo bản năng tóm chặt lấy cánh tay của Thẩm Bồi Xuyên: “Anh ấy biết rồi?”





Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng.





Đồng thời Lâm Tử Lạp cũng thở dài một tiếng, cũng tốt, cũng ổn, biết rồi cũng tốt, cứ coi như lúc đầu khó đối diện nhưng cái kết này không sớm thì muộn chắc chắn có một ngày sẽ có lời giải.





Hơn nữa lúc này Trình Dục Tú đang bị thương, cần có người ở bên.





“Tôi muốn vào thăm một lát.” Lâm Tử Lạp hướng về phía cửa phòng bước vào.





Thẩm Bồi Xuyên giữ lấy cô: “Cảnh Hạo đang ở bên trong.” Giọng nói của anh khàn khàn: “Trình Dục Tú không cứu sống được, bây giờ nên để cho cậu ấy có chút không gian yên tĩnh.”





Lâm Tử Lạp trừng lớn hai mắt: “Anh, anh nói cái gì cơ?”





Trình Dục Tú không cứu sống được?





Đoàng—–





Cảm giác đau đớn mãnh liệt như sóng thủy triều ập tới, khiến cho cơ thể co quắp, ngay cả dạ dày cũng co rút nhanh theo, một trận buồn nôn ập đến.





Cô ôm ngực, ngồi xổm xuống đất.





Thẩm Bồi Xuyên sợ hết cả hồn, giữ chặt bả vai cô: “Cô không sao chứ, có cần gọi bác sĩ đến hay không?”





Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Chỉ là quá đau lòng thôi… Anh ấy sẽ ra sao?”





Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, nước mắt giàn giụa không ngừng rơi xuống, nghẹn ngào: “Bồi Xuyên, anh ấy phải làm sao?”





Nếu như bình thường còn dễ nói chuyện, nhưng vào giờ phút quan trọng này, lòng anh chắc chẳn đang rất khó chịu?





Lâm Tử Lạp tóm lấy tay của Thẩm bồi Xuyên, vô tình móng tay ghim chặt vào da thịt anh, nằm gọn trong ngực anh nghẹn ngào khóc nấc lên.





Thẩm Bồi Xuyên không quan tâm sự đau đớn truyền đến từ cánh tay, cố gắng hết sức an ủi cô: “Đứng quá đau buồn, hiện tại cô đang mang thai, tâm trạng không ổn định sẽ không có lợi cho cô đâu.”





Lâm Tử Lạp không nghe, cô không kiếm chế được cảm xúc của bản thân, trong đầu đều là hình ảnh Trình Dục Tú cố gắng hết sức bảo vệ chống đỡ phía trên người cô, vì muốn ngăn tấm biển quảng cáo đập vào cô, máu tươi không ngừng chảy, thuận theo cổ bà, từng giọt từng giọt chảy xuống, hơi thở của bà cứ thể mà trở nên rời rạc đứt quãng, thoi thóp…





Cô bịt miệng, không khóc thành tiếng.





Thẩm Bồi Xuyên không còn cách nào khác, anh khuyên không nổi nữa, chỉ có thể mặc cho cô khóc.





Khóc một hồi thì cũng mệt, Thẩm Bồi Xuyên ôm cô quay về phòng bệnh.





Cô nằm trên giường, nghiêng người hai mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào một góc nhưng tầm mắt không tập trung, mông lung và mơ hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK