Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vỗ ngực.





Thẩm Bồi Xuyên ngắt lời: “Nhìn dáng vẻ của cậu, hình như cậu đã làm sai chuyện gì.”





“Anh đang nói nhảm gì vậy.” Lý Chiến ngồi bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên, tay choàng qua vai anh: “Vậy nhà anh còn phòng trống không?





Thẩm Bồi Xuyên cảnh giác nhìn anh: “Cậu định làm gì?”





Lý Chiến tủi thân bám lấy: “Tôi vẫn chưa có chỗ ở.”





Chỉ cần bị người hâm mộ biết chỗ ở là lại có người “rình rập” trước cửa nhà. Anh không dám ở đó vì sợ đời tư của mình sẽ bị lôi ra ngoài.





“Không có.” Thẩm Bồi Xuyên dứt khoát từ chối. Anh thích yên tĩnh, Lý Chiến là người của công chúng, có rất nhiều người hâm mộ nên anh sợ mình sẽ bị dính dáng đến Lý Chiến.





Anh vẫn muốn một cuộc sống yên tĩnh, an toàn.





Nhưng không muốn bị buồn phiền, ồn ào.





Thẩm Bồi Xuyên đứng lên: “Chị dâu, tôi sẽ thu xếp rồi gọi điện cho chị.”





Lâm Tử Lạp gật đầu và nói được.





Thẩm Bồi Xuyên sợ rằng Lý Chiến sẽ làm quấn lấy anh. Vì vậy anh quyết định đi trước.





Tông Triển Bạch có lẽ đã đoán được tại sao Lâm Tử Lạp lại cảm thấy hụt hẫng, vươn tay ra nắm tay cô ấy: “Anh sẽ đi cùng em.”





Lâm Tử Lạp quay đầu lại nhìn anh, lúc này cô rất cần người ở cùng. Cô nói được.





Lý Chiến chớp mắt, nhất thời tưởng mình bị ảo giác.





Anh chưa bao giờ thấy Tông Cảnh Họa đối xử dịu dàng với một người phụ nữ như vậy. Ngay cả Hà Khiếu Ninh, anh cũng không thể hiện sự chăm sóc tỉ mỉ và dịu dàng như vậy.





“Cái đó, em đi trước.” Lý Chiến đứng lên.





Ánh mắt của Tông Triển Bạch lướt qua.





Lý Chiến bị dọa co rúm lại, có lẽ anh đã làm gì trái với lương tâm nên chột dạ.





Cái nhìn của Tông Triển Bạch khiến anh sợ hãi.”





Em nên về nhà rồi.”





Lý Chiến tưởng Tông Triển Bạch sẽ trách móc anh nhưng kết quả là bảo anh về nhà.





Trong lòng anh nhẹ nhõm đi nhiều.





“Được, được luôn.” Lý Chiến cười híp mắt, vui mừng trong lòng.





Thực sự đã lâu rồi anh không về nhà, nên trở về thăm rồi.





Nói thế nào Văn Khuynh cũng là ba anh, hơn nữa anh cũng nên về thăm Lý Tịnh.





Lý Chiến thấy Lâm Tử Lạp muốn nói gì đó định giải thích chuyện trong thang máy nhưng Tông Triển Bạch ở đây, anh cũng không tiện giải thích, hay là thôi đi, sau này còn có cơ hội.





May mà anh nhận lời Lâm Tử Lạp làm đại diện, hơn nữa còn không đòi phí xuất hiện, nếu không sẽ càng ngại.





Trong lòng anh thầm cảm thán, thế giới này thực sự quá nhỏ.





Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch?





Lý Chiến mỉm cười đi vào thang máy, trùng hợp lại gặp người đàn ông anh gặp khi tới.





Anh ta nhìn Lý Chiến một mình nên hỏi: “Bạn gái của cậu đâu?”





Lý Chiến lườm anh ta dữ dằn: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi có bạn gái rồi?”





“Hai mắt tôi đều nhìn thấy, hai người còn tay nắm tay, tình cảm rất tốt.”





Vẻ mặt Lý Chiến càng thêm giận dữ: “Anh còn nói lung tung tôi khoét mắt anh.”





Người đàn ông sững sờ, anh cho rằng Lý Chiến chỉ đùa thôi nhưng cơn giận dữ lúc này không giống giả vờ, người này sao lại trở mặt nhanh như vậy chứ?





Lý Chiến sợ gây hiểu lầm, người này sẽ nói năng lung tung ở công ty.





Dù gì thân phận của Lâm Tử Lạp…





Trước đó, anh không biết nên mới nói năng không kiêng dè nhưng bây giờ không thể đùa như vậy.





Long Mập Mập nhìn thấy Lý Chiến tới một mình chớp mắt hỏi: “Sao có một mình anh tới?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK