Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cục trưởng Tống cũng cười: “Con theo đuổi Thẩm Bồi Xuyên trước hả?”





Ông hiểu rất rõ cách đối nhân xử thế của Thẩm Bồi Xuyên, chuyện tin tức lần trước ông cũng luôn tin tưởng Thẩm Bồi Xuyên không phải là người chủ động.





“Không phải, tôi theo đuổi cô ấy trước.” Thẩm Bồi Xuyên vội vàng nhận về phía mình, anh ấy là một người đàn ông sao có thể nói cô ấy theo đuổi mình được?





Hơn nữa cô còn giúp đỡ anh.





Không khéo có thể để con gái nhà người ta có ấn tượng không tốt với anh.





Cục trưởng Tống cười ha hả: “Đầu gỗ của cậu rốt cuộc cũng thông suốt hả?”





Ông luôn nghĩ rằng Thẩm Bồi Xuyên chính là một người đàn ông thành thật chất phác.





Cậu ta còn có thể theo đuổi con gái? Xem ra thì cậu ấy thật lòng thích cô gái này rồi.





Ông nhìn về phía Tang Du, trên khuôn mặt trẻ trung vô cùng có tinh thần, cũng xinh đẹp, nhìn rất cá tính, hẳn là một cô gái tự lập.





“Bồi Xuyên không có người thân ở đây, con phải quan tâm đến nó nhiều hơn.” Cục trưởng Tống nói với Tang Du.





Tang Du cười nhẹ nói: “Con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”





Lúc nói chuyện cô ấy còn nhìn thoáng qua Thẩm Bồi Xuyên.





Nếu có thể, cô ấy cũng muốn trở thành người có thể chăm sóc cho Thẩm Bồi Xuyên cả đời.





“Bồi Xuyên anh xem cha của em đối xử tốt với anh chưa kìa, giống như anh mới là con ruột của ông ấy vậy, còn em là con nuôi.” Tống Nhã Hinh nói đùa: “Cha em không có con trai, hay anh làm con nuôi của cha em đi, sau này ông ấy có thể giúp đỡ cho anh trong sự nghiệp.”





Mấy câu này của Tống Nhã Hinh nghe thế nào cũng thấy chướng tai.





Cục trưởng Tống sầm mặt: “Con muốn ăn thì ngồi ăn còn nếu không muốn ăn thì đi đi, đừng ở chỗ này nói mấy câu quái gỡ nữa. Con tưởng rằng con vừa ly hôn thì người ta phải nhường con, chiều theo ý con à?”





“Được rồi, ông coi ông đi, Nhã Hinh cũng không nói cái gì, ông tức giận gì chứ?” Bà Tống đi qua giúp chồng thuận khí: “Con bé mới ly hôn trong lòng cũng không thoải mái, trong lòng mà không thoải mái thì thế nào nói chuyện cũng không để ý trước sau, ông đừng tức giận với con bé nữa.”





Cục trưởng Tống sắc mặt bình tĩnh không nói lời nào.





Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy không khí hôm nay không thích hợp ở lại ăn cơm, nắm tay Tang Du đứng lên nói: “Tôi nhớ ra bản thân mình còn có việc, bây giờ phải đi rồi.”





Cục trưởng Tống ừ một tiếng: “Hôm nay tiếp đãi không chu đáo, nể mặt của tôi đừng để trong lòng.”





“Tôi sẽ, cảm ơn ông đã đề bạt tôi.” Thẩm Bồi Xuyên cúi người cảm ơn cục trưởng Tống, mặc kệ Tống Hinh Nhã nói cái gì, ông ấy đã đối xử với anh rất tốt còn chăm sóc anh ta, anh ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng những ân tình này.





Lòng biết ơn của anh ta đối với cục trưởng Tống sẽ không vì chuyện của ngày hôm nay mà thay đổi.





“Đó là do cậu có năng lực, nếu cậu không là được việc, tôi cũng thấy chướng mắt chứ đừng nói là đề bạt, tất cả đều do cậu nỗ lực trả giá để đổi lấy, hôm nào cậu mời tôi một bữa là được rồi.”





Cục trưởng Tống và Diêu Bân rất giống nhau, họ đều là những người chính trực, trong công việc tuyệt đối sẽ không làm những việc trái pháp luật.





Nếu Thẩm Bồi Xuyên không có năng lực ông chắc chắn sẽ không đề bạt anh ta.





Ông rất tán thưởng Thẩm Bồi Xuyên.





Thẩm Bồi Xuyên nói được: “Lần sau đến nhà tôi đi, tôi tự mình xuống bếp chiêu đãi ông.”





Cục trưởng Tống cười: “Cậu còn có thể nấu cơm hả?”





“Tôi sống một mình lâu như vậy sao mà không thể làm bản thân no bụng được, chỉ cần ông không chê thì tôi đảm bảo ông sẽ căng bụng.” Thẩm Bồi Xuyên cười nói.





“Được, vậy tôi không tiễn.” Cục trưởng Tống xua tay.





Thẩm Bồi Xuyên nói làm sao có thể ông tiễn được, chào bà Tống một cái rồi dẫn Tang Du rời khỏi.





Đợi Thẩm Bồi Xuyên đi rồi, cục trưởng Tống lập tức lạnh mặt, tức giận nhìn con gái: “Nói, con muốn làm gì?”





Tống Nhã Ninh vuốt vuốt mái tóc dài của mình, cô ta cũng không bản thân bị gì, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu thôi.





“Lúc trước là do con tự mình từ chối, theo như hiểu biết của cha về cậu ta thì cậu ta nhất định sẽ đối xử rất tốt với con, cũng đối tốt với chúng ta, nhưng mà con sống chết không đồng ý, bây giờ gặp chuyện rồi mới cảm thấy hối hận hả?” Cục trưởng Tống thở hổn hển: “Con làm cha mất mặt biết bao? Con không cần sĩ diện nhưng cha cần, con muốn cả nhà chúng ta mất mặt thì con mới vừa lòng đúng không? Trong lòng của Bồi Xuyên sẽ nghĩ chúng ta như thế nào?”





Ông tuyên bố: “Bồi Xuyên có ngày hôm nay đều là do bản thân cậu ta nỗ lực mà thành, không phải cha cố ý nâng đỡ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK