Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không muốn vì chuyện của quá khứ mà khiến bản thân cô phải bồi hồi lo lắng rất nhiều, chỉ muốn làm tốt chuyện trước mắt đã.





Cô lại càng không thể vì chuyện này mà gây mâu thuẫn với Tông Triển Bạch được.





“Chỉ có điều tôi đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi, sự thật là do lỗi sai của cậu cô, mặc kệ ông ta có biết chuyện này nên làm hay không nên làm thì ông ta vẫn làm hại đến Trình Dục Tú, suy cho cùng vẫn là do ông ta đã quan tâm Văn Nhàn quá mức.”





Lý Tịnh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tử Lạp, lại nói tiếp: “Cô nên khuyên cậu của cô đi đầu thú đi, vậy thì cô ở bên cạnh Tông Triển Bạch cũng không cảm thấy có gánh nặng trong lòng, cô không nợ ông ta cái gì cả, cậu của cô làm như vậy chính là lo lắng cho mối quan hệ của cô và Tông Triển Bạch mà thôi, thật ra ông ta vẫn luôn nhớ cô rất nhiều.”





Giọng nói của Lý Tịnh có chút nghẹn ngào, vốn dĩ hai người họ đều là người một nhà, bây giờ trong nhà chỉ có một mình bà ta, bởi vì chuyện của Văn Khuynh mà bà ta bịa đặt ra không ít lời đồn nhảm nhí, vả lại bà ta cũng rất ít khi ra ngoài.





Đây là lần đầu tiên sau khi Văn Khuynh ra ngoài, vì con trai của em họ ông ta kết hôn nên ông ta ra ngoài mua vài món quà.





Trong lòng Lâm Tử Lạp có chút rung động, có lẽ là do cô không để ý những chuyện đã qua, nhưng lại có những chuyện cho dù cô cố gắng muốn quên đi thì nó vẫn tồn tại trước mắt cô.





Ví dụ như mối quan hệ của cô với nhà họ Văn.





Nếu như cô không chịu thừa nhận mối quan hệ đó thì nó vẫn luôn tồn tại mãi mãi.





Lý Tịnh hơi dụi mắt một chút, nói: “Những gì cần nói tôi đã nói xong rồi, à đúng rồi, bây giờ Tiểu Tịch đang sống rất tốt.”





Đây cũng là chuyện duy nhất khiến bà ta vui mừng.





“Những lời hôm nay tôi nói với cô, không phải là tôi muốn cô làm thế nào, mà tôi chỉ muốn cô đợi đến khi cậu của cô xuất hiện, cô đi gặp ông ta một lần có được không?” Dường như lời nói của Lý Tịnh có ý muốn khẩn cầu.





Đây là tâm nguyện của Văn Khuynh.





Bây giờ cô lấy tư cách của một người vợ làm một chút chuyện nhỏ cho chồng của mình.





Lâm Tử Lạp nhìn Lý Tịnh, giờ này khắc này trong lòng cô đang rối như tơ vò, có hàng vạn từ đang quay cuồng nhảy nhót khiến tâm trí cô không thể nào bình tĩnh nổi.





Cô không cách nào có thể từ chối lời khẩn cầu của Lý Tịnh được, nhưng cô lại không muốn dính dáng gì đến nhà họ Văn.





Suy cho cùng thì cái chết của Trình Dục Tú có liên quan trực tiếp đến nhà họ Văn.





“Yêu cầu này của tôi rất khó sao?” Lý Tịnh có chút không hiểu được, chỉ là đi gặp mặt Văn Khuynh thôi mà?





Bỗng nhiên, bà ta nhận ra trái tim của Lâm Tử Lạp đã khép lại, trở nên vô tâm hơn.





“Chẳng lẽ trong mắt cô chỉ có mỗi mình chồng của cô thôi sao, không hề có người thân nào sao?” Lý Tịnh muốn ngăn chặn cảm xúc này lại, nhưng bà ta lại nói những lời mang theo giọng điệu chất vấn.





Lâm Tử Lạp bình tĩnh nhìn Lý Tịnh một vài giây, giải thích một câu, không phải là sợ bà ta hiểu lầm bản thân cô, mà là cô muốn khiến cho Lý Tịnh hiểu rõ nguyên nhân tại sao cô phải phân rõ ranh giới của mình.





“Nếu cô ấy vẫn luôn ngồi ở trong xe thì cô ấy đã không chết, là bởi vì bảo vệ tôi, không để tôi bị mất một sợi tóc nào mà cô ấy đã dùng mạng của mình để đổi lấy sinh mạng của tôi, bà bảo tôi phải đối mặt với chồng bà thế nào đây?”





Bởi vì con trai của Văn Khuynh không có bà nội, Tông Triển Bạch cũng không có mẹ, đời này anh cũng không có cơ hội gọi Trình Dục Tú một tiếng mẹ.





Đây là sự tiếc nuối nhất đời anh.





Có lấy thứ gì cũng không thể bù đắp được sự mất mát này.





Lý Tịnh sửng sốt, bất kể thế nào thì bà ta cũng không thể nghĩ đến chuyện như vậy.





“Chuyện này…”





“Không cần nói nữa, chuyện của quá khứ tôi không muốn nhắc lại, tôi chỉ muốn sống cùng anh ấy một cuộc sống bình yên mà thôi.” Nói xong, Lâm Tử Lạp đứng dậy: “Tôi đi trước đây.”





Lý Tịnh cũng đứng dậy cùng cô: “Đợi tôi với…”





Động tác của Lâm Tử Lạp chững lại, cô quay đầu ra sau.





Sau một lúc im lặng, Lý Tịnh lên tiếng: “Thật sự không thể quay lại được nữa sao? Trước đây quan hệ giữa cô và Tiểu Tịch cũng rất tốt mà, cô không muốn niệm tình cũ, sau này không hề qua lại nữa, có phải không?”





Lâm Tử Lạp cũng không biết, cô không biết trả lời câu hỏi này thế nào.





“Tôi đi trước đây.” Cô xoay người đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK