Có vài sai sót tên nhân vật mình sẽ khắc phục ngay, mong cả nhà thông cảm nhé!
“,”Bây giờ cậu còn nhỏ, năng lực có hạn, chỉ có thể hợp tác tạm thời với kẻ bạc tình này.
Tông Triển Bạch cúi đầu nhìn cậu nhóc.
Nhỏ vậy mà đã biết nghĩ cho Lâm Tử Lạp.
Biết cảm ơn.
Không thể không nói, cậu nhóc được Lâm Tử Lạp dạy dỗ rất tốt.
Mẹ hiền con hiếu.
Có lẽ là chỉ hai mẹ con bọn họ.
Lúc này, một người phục vụ đến dọn bàn, người nọ thu lại bát đũa của hai vị khách trước và lau sạch bã bằng một miếng giẻ. Miếng giẻ đã lau qua không biết bao nhiêu cái bàn, nó không còn sạch sẽ, mặt bàn được lau vẫn còn loáng dầu.
Lâm Tinh Tuyệt kéo ghế ra: “Chú ngồi đi.”
Sau đó cậu tự mình trèo lên ghế và chờ Lâm Tử Lạp mang đồ ăn đến.
“Không thích chỗ này à?” Lâm Tinh Tuyệt nhìn anh.
Tông Triển Bạch liếc nhìn cậu rồi kéo ghế ra ngồi xuống. Không phải anh không thích, mà là anh chưa từng đến một nơi như thế này ăn sáng, hơn nữa thỉnh thoảng còn có người nhìn lén.
Khiến anh trông như một con vật để người ta ngắm nhìn trong sở thú.
Cảm giác này rất tệ.
Lâm Tử Lạp bưng cháo, sủi cảo hấp, bánh rán chay và bánh trứng gà đi tới.
Cô lấy bát cháo ra khỏi khay và đặt một bát trước mặt Lâm Tinh Tuyệt, một bát trước mặt Tông Triển Bạch và một bát ở vị trí của mình, sau khi đặt hết đồ ăn xuống, cô trả lại khay rồi ngồi vào vị trí của mình.
Lâm Tinh Tuyệt đã bắt đầu ăn, vừa uống cháo vừa gặm sủi cảo hấp.
Ăn ngấu nghiến, trông rất ngon miệng.
“Ăn từ từ thôi.” Lâm Tử Lạp lấy giấy lau cháo dính bên khóe miệng của cậu.
Tông Triển Bạch nhìn Lâm Tinh Tuyệt, thằng nhóc này ăn uống tốt nhỉ.
“Sao anh không ăn?” Lâm Tử Lạp thấy Tông Triển Bạch không động đũa bèn hỏi.
Lúc này Tông Triển Bạch mới cầm lấy thìa và múc cháo bí ngô. Cháo được nấu rất nhuyễn, bí ngô cũng chín muồi rất ngọt, mang theo vị ngọt đặc thù của bí ngô, hương vị rất tuyệt.
Lâm Tử Lạp nhìn vào mặt anh và hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon.” Tông Triển Bạch không ngẩng đầu, múc thêm một thìa cho vào miệng.
Lâm Tử Lạp mỉm cười.
Cửa tiệm này cách nơi bọn cô sống không xa, Trang Kha Nguyệt đã tìm thấy nó và dẫn bọn cô đến đây nếm thử, Lâm Tinh Tuyệt đã thích cháo bí ngô ở đây ngay sau lần đầu tiên ăn.
“Món này cũng ngon nữa.” Lâm Tinh Tuyệt gắp một miếng sủi cảo hấp cho Tông Triển Bạch.
Anh ngẩng đầu lên nhìn miếng sủi cảo hấp mà cậu kẹp trong đôi đũa. Anh đã ăn rất nhiều sủi cảo, dù là do vú Vu làm hay trong nhà hàng, hình dạng của sủi cảo đều rất độc đáo, được nắn rất đẹp..
Nhưng cái này thì không đẹp mắt, trông đầy mỡ.
“Ngon lắm ạ.” Lâm Tinh Tuyệt mở to đôi mắt trong veo và nhìn anh đầy mong đợi.
Tông Triển Bạch sững người khi nhìn vào đôi mắt của Lâm Tinh Tuyệt. Đôi mắt này rất đẹp.
Giống như anh khi còn bé vậy.
Anh vẫn nhớ dáng vẻ của mình hồi nhỏ trong bức hình của vú Vu.
Anh cúi xuống, há miệng ngậm lấy miếng sủi cảo hấp Lâm Tinh Tuyệt gắp cho anh.
Nhân tam tiên.
Thấy nó nhiều dầu, anh cứ tưởng ăn vào sẽ rất ngấy, nhưng không phải vậy, hương vị của nó rất ngon.
“Có ngon không ạ?” Lâm Tinh Tuyệt hỏi.
Cậu nghĩ hương vị ngon cũng cần người khác công nhận, vì vậy tạm thời quên mất người đàn ông đối diện là “kẻ bạc tình”, chỉ đơn giản là muốn chứng minh sủi cảo cậu thích ăn rất ngon mà thôi.
Tông Triển Bạch phát hiện tâm tư của cậu, bèn giội cho cậu một gáo nước lạnh: “Tạm được.”
Lâm Tinh Tuyệt: “…”
“Hơ, chắc chắn lưỡi chú có vấn đề rồi.” Lâm Tinh Tuyệt không phục.
Tông Triển Bạch: “…”
Anh rất khỏe mạnh, lưỡi cũng không có vấn đề.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Tử Lạp đi trả tiền, Tông Triển Bạch và Lâm Tinh Tuyệt ra ngoài trước.
Vừa vào xe, Lâm Tinh Tuyệt dựa lại gần: “Chú định làm gì? Cần cháu làm gì?”
Chịu đứng chung một chiến tuyến với mình rồi à?
Tông Triển Bạch ngoắc tay với cậu, lần này Lâm Tinh Tuyệt rất ngoan ngoãn ghé tai sát anh.
“Chuyện báo thù cứ giao cho chú, cháu thì phải bảo vệ thật tốt mami của cháu khi chú không có ở đây, đừng ngu ngốc để bị người ta tính kế nữa.”
“Mami của cháu không ngốc!” Lâm Tinh Tuyệt lập tức nổi giận.
“Không ngốc á?” Suýt để kẻ xấu thành công luôn kìa.
“Không ngốc.” Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu: “Vì đó là người quen nên mami cháu thiếu cảnh giác, không phải ngốc.”
Lâm Tinh Tuyệt kiên quyết không đồng ý lời đánh giá của Tông Triển Bạch về Lâm Tử Lạp.
“Mami cháu ngốc mà chú lại thích mami, không phải chú càng ngốc hơn à?” Lâm Tinh Tuyệt không nhường một bước.
Tông Triển Bạch: “…”
Câu này có vẻ khá hợp lý.
Chỉ có thể thừa nhận Lâm Tử Lạp không ngốc, nếu không thằng nhóc này sẽ tiếp tục tranh luận với anh.
“Cháu sẽ bảo vệ mami.” Lâm Tinh Tuyệt giơ tay ra: “Đưa điện thoại cho cháu, cháu phải có số của chú, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng liên lạc.”
Suy nghĩ của Lâm Tinh Tuyệt rất tinh tế.
Tông Triển Bạch đưa điện thoại cho cậu, cậu bấm gọi vào số của mình, sau đó trả lại cho Tông Triển Bạch: “Trả chú nè, trong đó là số điện thoại của cháu, cháu cũng có của chú.”
Lâm Tinh Tuyệt nghiêm túc đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”
Anh dở khóc dở cười nhìn bàn tay nhỏ chìa ra của Lâm Tinh Tuyệt, nghiêm túc đến vậy á?
Được thôi.
Anh đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ của Lâm Tinh Tuyệt, tay thằng nhóc này toàn là thịt, rất mềm mại.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Chúng ta đã đạt được thỏa thuận rồi…”
“Đạt được thỏa thuận gì?” Lâm Tử Lạp tính tiền xong, vừa lên xe thì nghe thấy Lâm Tinh Tuyệt nói câu này.
Cô nhìn con trai, rồi lại nhìn Tông Triển Bạch, nghi ngờ hỏi: “Hai người đang nói gì?”
“Bọn con có nói gì à?”
Lâm Tinh Tuyệt nghĩ cả buổi cũng không tìm được lời giải thích, chỉ có thể thà chết không nhận.
“Lẽ nào do mami nghe nhầm?” Lâm Tử Lạp cau mày. Cô không nghe nhầm, rõ ràng Lâm Tinh Tuyệt đã nói.
“Mẹ nghe nhầm rồi.” Lâm Tinh Tuyệt chui vào vòng tay cô, ôm cổ cô làm nũng: “Mami chưa già, sao có thể nghe nhầm chứ?”
“Nhóc đáng ghét này.” Lâm Tử Lạp xoa tóc con trai mình.
Tông Triển Bạch nhìn hai người tương tác với nhau qua gương chiếu hậu, mắt anh lập lòe.
Đến nơi, Lâm Tử Lạp đưa con trai mình vào nhà.
Tông Triển Bạch đợi cô một lúc.
Lâm Tử Lạp lại ngồi vào xe: “Anh có đến công ty không?”
“Đưa bằng chứng trong tay cô cho tôi.” Cô hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo.
Lâm Tử Lạp ngẩn ra: “Bằng chứng gì…” Nói đến nửa chừng, cô như nghĩ ra anh đang nói về điều gì.
“Tất cả đều ở chỗ của Vu Đậu Đậu.”
“Kêu anh ta đem tới đây.”
“Anh cần à?” Lâm Tử Lạp không quá rõ anh cần những bằng chứng kia để làm gì.
“Anh tưởng rằng có bằng chứng là có thể đưa cô ta ra trước pháp luật à?” Công việc kinh doanh của nhà họ Hà không được tốt, nhưng nền móng của họ sâu.
Có quan hệ.
Tới lúc đó bỏ ra chút tiền là có thể kéo vụ kiện xuống.
Chẳng những không thể đẩy ngã đối phương, ngược lại còn để lộ át chủ bài cho đối phương thấy.
“Anh muốn giúp tôi ư?” Chẳng biết tại sao Lâm Tử Lạp lại thốt ra câu này.
Trong lòng có chờ mong, cũng có không dám tin.
Không dám tin rằng anh sẽ làm điều này cho cô.
Anh nhìn không chớp mắt, bình thản ừ một tiếng.
Hai tay Lâm Tử Lạp đột nhiên khép lại.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để người khác phát hiện lòng cô vừa khiếp sợ vừa vui sướng.
Lần đầu tiên sự mong chờ không bị hụt hẫng.
Một lát sau, cô gọi điện cho Vu Đậu Đậu.
Vu Đậu Đậu bên kia khá hào hứng: “Tôi nói này, tôi đã tìm được luật sư từ Văn phòng Luật sư Đại Thành ở thành phố B, tôi đang định tìm cô đây. Khi nào chúng ta bàn bạc một chút và tìm một ngày để nộp đơn kiện.”
“Anh có rảnh không?” Lâm Tử Lạp hỏi.
“Có.”
“Chúng ta gặp nhau đi, mang hết bằng chứng trong tay anh theo luôn.” Lâm Tử Lạp nói.
“Ừm.”
“Tôi phải đi đâu để tìm cô đây?” Vu Đậu Đậu hỏi.
“Vạn Việt.” Câu này là của Tông Triển Bạch, vì bây giờ anh phải đến công ty, Lâm Tử Lạp mới nhận ra anh đang lái xe về hướng trung tâm thành phố.
Sau khi cúp máy, Lâm Tử Lạp mấp máy môi: “Anh đến công ty, tôi đi theo làm gì?”
Anh đưa một tay nắm chặt lấy tay cô, ngón tay thì vuốt ve lòng bàn tay của cô: “Theo giúp tôi.”