Trong khoảng thời gian này Lâm Tử Lạp cũng chưa từng an tâm mà nghỉ ngơi, giây phút “ngày tháng tĩnh lặng” cô lại có cảm giác buồn ngủ.
Lâm Tử Lạp không biết mình ngủ lúc nào, chỉ là ở trong mơ, luôn có người thỉnh thoảng hôn môi cô, cổ của cô, tóc, gương mặt, chóp mũi, bờ môi, …
Bọn họ ở trong phòng cả một ngày, bên ngoài có Thẩm Bồi Xuyên canh giữ, không ai có thể tới quấy rầy.
Khi tỉnh dậy Lâm Tử Lạp phát hiện một đôi mắt sâu sắc đang nhìn cô không hề chớp.
Trong nháy mắt cô tỉnh táo vài phần.
Tông Triển Bạch nhẹ nhàng vuốt ve cái trán bị thương của cô, hỏi: “Tỉnh rồi, có đói bụng không?”
Lâm Tử Lạp thực sự cảm thấy đói rồi, gật đầu một cái.
“Chúng ta đi đến phòng khác, Tiểu Hi và Tiểu Nhụy nhìn thấy em, nhất định sẽ rất vui…”
“Cái gì?” Tông Triển Bạch còn chưa nói xong đã bị cô kích động ngắt lời: “Tiểu Hi và Tiểu Nhụy cũng tới?”
“Ừ….”
“Tại sao không nói sớm?” Cô oán trách liếc mắt nhìn Tông Triển Bạch, khoảng thời gian này cô không gặp hai đứa con của mình, cô rất nhớ bọn chúng.
Cô nhanh chóng đứng lên khỏi giường muốn nhanh nhanh nhìn thấy con trai và con gái, cô không chú ý đến nút buộc của bộ lễ phục bị Tông Triển Bạch đè lên, cô cứ như vậy đứng lên, dây váy bị xé ra, cô kêu lên một tiếng, theo bản năng dùng hai tay ôm lấy ngực, cô quay đầu lại mới phát hiện, dây lưng bộ lễ phục của mình bị đè lên.
Ánh mắt Tông Triển Bạch nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau sững sờ.
Mặt của Lâm Tử Lạp nóng lên: “Anh tránh ra.”
Tông Triển Bạch cũng không nghe lời đứng lên, mà là nhìn theo đai lưng của cô, bụng của cô rất bằng phẳng, một chút mỡ thừa cũng không có, da thịt trắng nõn lộ ra, dưới rốn có vết rạn mờ mờ, không quá đậm, vết trắng dài kéo xuống chút nữa…
Yết hầu của hắn không tự chủ được chuyển động.
Mặt của Lâm Tử Lạp nóng lên, xấu hổ và giận dữ đẩy hắn ra, hắn nắm lấy cổ tay cô, thuận thế vùng lên, trọng tâm của cô chênh vênh, thoáng cái đã ngã xuống giường, Tông Triển Bạch thuận thế xoay người đè xuống.
Quần áo của cô mở phanh ra, bị hắn đè dưới người.
Mà người đàn ông phía trên cô quần áo ngoại trừ có chút nếp nhắn ra thì rất chỉnh tề, thân thể cường tráng của hắn nằm ở phía trên cô, đáy mắt nóng rực như lửa, gần như là tràn cả ra ngoài, vẫn còn mạnh mẽ kiềm chế: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp.”
Theo lý mà nói, đúng thật vậy, chưa làm thủ tục ly hôn, trên pháp luật, bọn họ vẫn còn là vợ chồng.
Ánh mắt của hắn rất nóng, khiến cổ họng của cô khô khốc: “Anh, anh đã từng nói phải đợi tôi đồng ý.”
Ngón tay hắn miết xuống lòng bàn tay của cô từng chút từng chút một: “Thế nhưng tôi không muốn đợi.”
Hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt trăn trở của cô, thanh âm vừa trầm vừa thấp: “Tôi muốn em.” Mắt của hắn vùi vào hõm cổ của co: “Rất muốn…”
Lâm Tử Lạp hơi nghiêng đầu: “Cho tôi thêm một chút thời gian.”
Cô còn chưa chuẩn bị tốt.
Tông Triển Bạch xoay mặt cô lại, hôn lên môi của cô: “Muốn bao lâu?”
Lâm Tử Lạp nhìn trần nhà, ánh sáng nặng nề: “Thời niên thiếu, tôi cũng ước mơ có mối tình mãnh liệt, nhưng thực tế, ngay cả yêu đương cũng chưa từng, tôi không biết đấy là cảm giác gì….”
Ánh mắt di chuyển, cô nhìn hắn: “Chờ em thích tôi.””
Gương mặt Tông Triển Bạch che đi ánh đèn, khi sáng khi tối, ngọn lửa kia không có chỗ xả, càng ngày càng mãnh liệt.
“Tôi biết rồi.” Bỗng nhiên Lâm Tử Lạp nói một câu không đầu không cuối.
Tông Triển Bạch nhíu mày: “Em biết cái gì?”
“Hà Khiếu Ninh cũng biết chuyện này, lúc đó chính là cô ta gửi thư tới cho tôi, dụ tôi xuất hiện.” Cô cố ý nói những chuyện này, phân tán sự chú ý của Tông Triển Bạch.
Hà Khiếu Ninh đương nhiên biết, lúc ban đầu, chuyện này đều do cô ta làm ra.