Đinh một tiếng thang máy dừng lại.
Bước chân của anh chần chờ một chút mới đi tiếp.
Anh đi đến phòng khách.
Nam Thành thì đến phòng thư ký, bảo rằng hôm nay dù có bất cứ việc gì cũng không được đi gọi Giang Mạt Hàn.
Thư ký không hiểu: “Nếu như trong công tác có chuyện tương đối khẩn cấp thì sao?”
“Vậy cũng không được, nếu vậy hãy nhanh chóng tìm tôi, tóm lại, hôm nay Tổng giám đốc Giang không muốn gặp ai, không cho phép bất cứ ai quấy rầy, hiểu không?”
Thư ký gật đầu: “Đã hiểu.”
Tại cửa phòng khách, Giang Mạt Hàn đứng tại cửa, hàm dưới kéo căng thành một đường thẳng, anh nắm tay thành quyền hít sâu một hơi mới nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa bước vào.
Tông Ngôn Hi ngồi quay lưng về phía anh, Giang Mạt Hàn đưa mắt tới đã nhìn thấy một bóng lưng vô cùng quen thuộc.”
Tông Ngôn Hi nghe tiếng động thì trong đầu đại khái suy đoán là anh nên không xoay người lại.
Giang Mạt Hàn nhìn chằm chằm bóng dáng kia, chậm rãi đi tới, khi đi đến chiếc ghế đối diện cô thì không tự chủ được nhìn sang cô.
Đập vào mắt là gương mặt quen thuộc ấy.
Theo bản năng gọi một tiếng: “Ngôn Hi.”
Tông Ngôn Hi ngước mắt, ánh mắt không biểu lộ một gợn sóng: “Tổng giám đốc Giang.”
Xưng hô xa cách và lạnh lùng.
Giang Mạt Hàn ngồi xuống đối diện với cô: “Hiện tại chúng ta vẫn lạnh nhạt như thế sao?”
Cô cười: “Chúng ta quen nhau sao? Chung chăn gối ba năm, anh vẫn luôn không hiểu tôi, tôi vẫn luôn không thể bước vào trái tim anh, chẳng phải chúng ta vẫn luôn lạnh nhạt ư?”
Giang Mạt Hàn si mê nhìn cô: “Trước kia…”
“Hôm nay tôi tới gặp anh không phải để nói chuyện trước kia, nói chuyện hiện đi.” Cô đẩy tờ báo trên tay đến trước mặt anh, tiêu đề hiện rõ mẩu tin oanh tạc hiện giờ.
Ngay sau khi được Hằng Khang đầu tư tài chính, chứng khoán Lâm Hải tuyên bố phá sản.
Đồng nghĩa với việc số tiền đầu tư trước đó đã đổ sông đổ bể.
Đương nhiên đây chỉ là mặt nổi.
Số tiền kia sẽ dùng thân phận khác để rót cho Nhuận Mỹ.
Kết quả thế này hai người đều rõ, Giang Mạt Hàn cũng mười phần bình tĩnh, anh chỉ nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Đây là anh nợ em.”
Đôi con ngươi bình tĩnh của Tông Ngôn Hi gợn chút cảm xúc, cô mở miệng: “Thứ anh thiếu tôi chỉ có tiền thôi sao?”
Giang Mạt Hàn trầm mặc.
Bàn tay đặt lên bàn không ngừng nắm chặt.
Tông Ngôn Hi đứng lên: “Anh thiếu tôi một tính mạng, không, là hai mạng, trấn cháy năm đó vốn là hai mạng, nhưng lại cố tình để tôi sống, Giang Mạt Hàn, những thứ anh nợ tôi cả đời này anh không hiểu đâu.”
Nói xong cô quay người rời đi, lúc đi tới cửa, cô dừng bước, đưa lưng về phía anh: “Giang Mạt Hàn, từ đây chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Nói xong cổ sải bước rời đi.
“Chờ một chút.” Nương theo giọng nói của anh, bàn tay của Tông Ngôn Hi bị bắt lấy, con ngươi anh ánh đỏ, hầu kết lên xuống không ngừng: “Tại sao không nói cho anh biết?”
Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Nói gì?”
“Con chúng ta.” Giọng anh khàn khàn.
Tông Ngôn Hi cười, cười đỏ ngầu cả mắt, hỏi lại anh: “Anh cho tôi cơ hội để nói sao? Anh đã quên anh quyết tuyệt thế nào ư? Có muốn tôi nhắc lại cho anh nghe chút không?”
Giang Mạt Hàn không phản bác được, chỉ cảm thấy tim đau.
Đau đến không thở nổi.
Đứa nhỏ không còn là do chính anh.