Tông Triển Bach cười một tiếng, có chút lạnh, có chút châm chọc.
Lâm Tử Lạp có chút sững sờ: “Anh có ý gì?”
Tông Triển Bạch biết cô đang lo lắng điều gì, thật ra, cô nhìn thì rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối.
Hắn vuốt ve gương mặt của cô: “Em không phải chỉ có một mình.”
Từ sau, đến lượt hắn bảo vệ ba mẹ con, cô không còn một mình nữa, không cần phải lo lắng sợ hãi gì cả, không cần sợ người khác miệt thị, cô còn có chồng, có gia đình, con cái danh chính ngôn thuận.
Lâm Tử Lạp nhìn hắn một hồi lâu.
Tông Triển Bạch ôm cô trong lòng, vuốt vuốt sống lưng cô.
Ngày hôm sau, bọn họ ăn xong bữa sáng, sau đó xuất phát đi thành phố B.
Thời tiết rất lạnh, gió cũng lớn, bọn họ vừa ra khỏi cửa khách sạn thì bị một bà lão chặn cửa.”
Bà lão mặc một chiếc áo khoác nhung chồn, mái tóc bạc phơ được búi gọn gàng sau gáy, tay mang theo một chiếc túi, dáng vẻ sương gió mệt mỏi như thể mới tới nơi này.
Lúc này, mặt Tô Trạm cũng tái đi, hắn quay đầu nhìn Tông Triển Bạch, lòng nghĩ thầm, có phải hôm đó thấy chuyện cười của hắn, nên hắn cáo trạng hành tung của mình với bà nội.
Tông Triển Bạch mặc kệ Tô Trạm, hắn mới không có nhàm chán đến mức phải đi cáo trạng.
“Không cần nhìn nữa, là tôi nói.” Thẩm Bồi Xuyên lúc nhìn thấy bà lão liền giật mình, vài ngày trước, bà lão ngày nào cũng gọi cho hắn, khóc lóc kể lể, Thẩm Bồi Xuyên không còn cách nào khác, đành nói ra địa chỉ, ai ngờ, ai biết bà lão lại bất ngờ tới.
“Anh…” Tô Trạm tức đến nghiến răng, sao lại có thể cáo trạng hành tung của hắn cho bà lão cơ chứ?
Bị bà nội bắt rồi thì hắn sao còn tự do nữa.
“Anh cái gì mà anh!” Bà lão bắt lấy tai Tô Trạm, dùng sức véo: “Thằng nhóc này, nhìn bà già này xem, còn dám lừa nữa không? Cái gì mà nói cuối năm kết hôn, bà đây cũng muốn xem xem, bạn gái con rốt cuộc trông như thế nào!”
Lâm Tử Lạp sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Tông Triển Bạch cúi xuống giải thích, nói nhỏ vào tai cô: “Đây là bà nội của Tô Trạm, ba mẹ hắn mất sớm, một tay bà nội nuôi hắn lớn.”
Lâm Tử Lạp như hiểu ra.
Thảo nào lúc nhìn thấy bà lão, mặt Tô Trạm lại tái mét.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trạm sợ một người đến thế.
“Ahuhu, bà nội, bà nội, con sai rồi, con sai rồi, bà giữ thể diện cho con đi, ở đây nhiều người nhìn, còn véo tai con nữa, mất mặt lắm” Tô Trạm vừa nhận sai, vừa xin tha.
Bà lão nhìn qua bên này một chút, ánh mắt đảo qua người Tân Na, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tử Lạp, đánh giá trên dưới một lượt rồi cười: “Con là…”
“Chị dâu con.” Không đợi Lâm Tử Lạp trả lời, Tô Trạm đã trả lời trước, chỉ sợ bà lão lại véo tai lần nữa.
Bà cũng chưa nghe tin ai kết hôn, ánh mắt bà lại đánh giá lại một lần nữa, lần này mới phát hiện, Tông Triển Bạch đứng rất gần cô, dường như hiểu ra điều gì, lại như chẳng hiểu, Tô Trạm có hai người bạn tốt, Thẩm Bồi Xuyên hay Tông Triển Bạch bà đều biết, nhưng chưa nghe qua một trong hai đã từng kết hôn.
“Con kết hôn, sao lại không mời bà già này uống rượu mừng?”
Lúc đầu Tông Triển Bạch với Lâm Tử Lạp kết hôn, cái gì cũng không có, chỉ có giấy chứng hôn, lại còn là Quan Kình đưa Lâm Tử Lạp đi làm thủ tục.
Biết chuyện Tông Triển Bạch đã từng kết hôn cũng chỉ có mấy người thân cận.
Câu hỏi này, hỏi đúng tim đen của Tông Triển Bạch.
Nếu hắn mà biết bản thân mình có ngày hôm nay, ngày đó nhất định tổ chức lễ cưới long trọng linh đình, rước Lâm Tử Lạp qua cửa, cho tất cả mọi người biết hắn kết hôn rồi, vợ của hắn chính là Lâm Tử Lạp.
“Hồi đó tụi con không có tổ chức hôn lễ, nên là…” Lâm Tâm Ngôn cất tiếng giải vây cho Tông Triển Bạch.
“À, ra là vậy…” Lúc này, bà lão mới để ý bên cạnh cô còn có hai đứa trẻ, bởi vì trời lạnh, hai đứa nhỏ đều mặc áo lông, Lâm Huệ Tinh còn khoác một chiếc áo màu xanh nhạt, trên cổ có lông vũ, phía dưới là chiếc váy ngắn màu đen, vạt ngắn, mái tóc buộc đuôi ngựa, trán đầy đặn, đôi mắt to sáng long lanh, môi chúm chím hồng hồng, lúc nói chuyện cong cong lên, trông rất hoạt bát đáng yêu.
“Con chào bà nội.” Lâm Huệ Tinh miệng lưỡi ngọt, mở miệng chào người lớn.
Bà lão ôm lấy ngực, đứa trẻ này quá đáng yêu rồi, lại còn xinh xắn như thế nữa.
“Ơi…”