Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô có để ý đến anh hay không?





Càng nghĩ trong lòng anh càng khó chịu, nổi giận đùng đùng rời khỏi khách sạn.





Khách sạn.





Tông Ngôn Hi cũng rất tức giận.





Anh ta không nghe cô giải thích mà cứ tức giận như thế.





Tốt xấu, đúng sai cũng nên nói cô một câu?





Kết quả lại tức giận như vậy, cũng không cho cô cơ hội nói chuyện.





Điền Khởi Phong và Điền Khởi Lãng rất biết nhìn tình huống, biết Tông Ngôn Hi đang buồn bực, khi cô ấy vào nhà, hai người bọn họ mới đi ra.





Bọn họ cũng nghe được việc cô cùng ai đó có tranh chấp, nhưng lại không biết người kia là ai.





Bọn họ được sắp xếp ở cạnh Tông Ngôn Hi, vì lúc trước Tông Ngôn Thần đã từng ở cùng họ trong bộ đội đặc chủng, hơn nữa họ đã được Thiếu tướng Văn nhờ vả.





Sau đó Tông Ngôn Thần vì biểu hiện tốt nên được điều đi, điều đến đơn vị nào thì họ cũng không rõ, đến giờ vẫn không thể liên hệ được với anh ta.





Nghe nói anh ta ở một tổ chức bí mật của quốc gia, người khác không biết anh ta ở đâu, chấp hành nhiệm vụ gì.





Văn Hiểu Tịch tìm được bọn họ, yêu cầu bọn họ giúp một chuyện.





Cứ như vậy hai người bọn họ rời khỏi quân doanh.





Nhưng mà chờ đến Tông Ngôn Hi không cần phải có người bên cạnh bảo vệ, bọn họ vẫn được trở về.





Khi được sắp xếp ở cạnh Tông Ngôn Hi, Quan Kình đã nói cho họ biết tỉ mỉ kỹ càng về Tông Ngôn Hi.





Ngay cả người vừa rồi là Cố Hiềm, bọn họ cũng biết rõ.





Đó là bạn của Tông Ngôn Hi, cũng là người đã cứu Tông Ngôn Hi, cho nên lúc hai người phát sinh cãi vả, bọn họ không xuất hiện, bọn họ cho rằng người kia sẽ không làm gì tổn hại đến Tông Ngôn Hi.





Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Tông Ngôn Hi ăn mặc chỉnh tề, cô nhìn hai người trước cửa: “Các anh một người đi theo tôi, một người ở lại.”





Thật sự nếu mang theo cả hai người thì rất dễ gây chú ý, cho dù bọn họ không mặc quân trang, huấn luyện nhiều năm như vậy đã hình thành khí chất đặc biệt, Cơ bản không sửa được.





“Cậu ở lại.” Điền Khởi Phong nói.





Em trai có chút không vui: “Để em đi theo vẫn tốt hơn.”





“Anh là anh trai của em, làm em thì cứ nghe anh.” Điền Khởi Phong lấn át nói.





Tông Ngôn Hi: “…”





“Anh là anh trai, nhưng anh không thể độc đoán, anh cũng chỉ sinh sớm hơn em vài phút thôi.”





“Ba mẹ cho chúng ta đặt tên sóng gió, không có phong ở phía sau đẩy, lãng không đi xa được.”





Em trai: “…”





Tông Ngôn Hi nói tiếp: “Cả hai anh ai cũng rất tốt, nhưng mà người ở lại còn có việc tôi cần giúp đỡ.”





Vừa nghe, không phải nhàn rỗi Điền Khởi Lãng cũng không khó chịu nữa.





Tông Ngôn Hi đưa cho Điền Khởi Lãng một tấm thẻ: “Các anh đi theo tôi, tôi không thể bạc đãi các anh, anh ở lại, xem thử bên kia có thể bố trí một gian phòng không, ở đây rồi muốn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.”





Điền Khởi Lãng có chút thất vọng nói: “Chuyện này đã được sắp xếp ổn cả rồi.”





Bọn họ chỉ nhận đúng những gì bọn họ xứng đáng, nhiều hơn cũng không thể nhận được.





Lúc này Tông Ngôn Hi mới nghĩ đến, Quan Kình sắp xếp cho cô hai người, sẽ có sắp xếp ổn thỏa.





Cô thở dài, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, cô có cảm giác cực kỳ thất bại: “Tốt rồi.”





Cô lấy thẻ lại và đi.





Anh hai Điền Khởi Phong cùng cô ra ngoài.





“Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi sẽ lái xe tới.” Điền Khởi Phong nói.





Tông Ngôn Hi đưa chìa khóa xe cho anh, vừa định mở cửa xe, Nam Thành đột nhiên xuất hiện.





“Cô Lâm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK