Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Thanh Thanh đem thức ăn đặt lên tủ đầu giường: “Con làm đều là món mẹ thích ăn, mẹ mau ăn đi ạ.”





Bà Diêu uống một ngụm nước trước.





“Mẹ, mẹ đi tới Bạch Thành với chúng con một khoảng thời gian đi ạ.” Bạch Dận Ninh nói.





Bà Diêu biết cậu ấy đang quan tâm mình, trong lòng rất ấm áp còn cảm thấy vui mừng, nói:





“Mẹ thì không đi được đâu, mẹ đi, ba con ở một mình sẽ cô đơn lắm. Mẹ phải ở bên cạnh ông ấy còn các con muốn đi thật hả? Chuẩn bị đi lúc nào? Muốn đi cũng đi nhanh lên hiện tại chỗ này không khí trở nên rất ngột ngạt khó chịu.”





Bà Diêu cũng muốn họ tranh thủ thời gian quay về Bạch Thành.





Bạch Dận Ninh nói: “Hai ngày sau bọn con sẽ đi ạ.”





Anh hiểu rõ, bảo bối trong tâm cha mẹ vợ là Diêu Thanh Thanh, cho nên anh đồng ý mang theo Diêu Thanh Thanh rời đi.





Diêu Thanh Thanh nhìn qua Bạch Dận Ninh, hỏi: “Sao bỗng nhiên anh quyết định đi rồi? Cũng không nói với em một tiếng nữa?”





Bạch Dận Ninh cười: “Em còn chuyện gì chưa xử lý sao?”





“Có nha.” Diêu Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:





“Trước khi đi em muốn đi nói lời tạm biệt với chị.”





“Chị gái nào của con vậy?” Trong lúc nhất thời mẹ Diêu hơi mơ màng.





Không biết đây là cô đang chỉ tới ai.





Nhưng Bạch Dận Ninh biết cô đang nói tới ai, đôi mắt rủ xuống: “Hay là chúng ta đừng đi tạm biệt chị ấy nữa.”





Diêu Thanh Thanh không rõ vì sao Bạch Dận Ninh không muốn đi nên hỏi lại:





“Anh không muốn nhìn thấy chị hả?”





Bạch Dận Ninh trái lương tâm nói: “Không muốn.”





“Cuối cùng là hai đứa đang nói ai vậy?” Bà Diêu nhìn hai người bọn họ, trong đầu lúc này lại hiện lên dáng vẻ của Lâm Tử Lạp, lần trước Bạch Dận Ninh xảy ra chuyện, chính là qua đêm ở chỗ cô gái đó, bà ấy tỉnh táo lại:





“Ôi, con nói là cô gái đó sao.”





Diêu Thanh Thanh gật nhẹ đầu: “Chị gái có một đứa con gái đó, lớn lên xinh đẹp cũng rất đáng yêu, con rất thích con bé.”





“Con thích đứa nhỏ ?” Bà Diêu hỏi.





Diêu Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Đúng vậy ạ.”





Bà Diêu nhìn thoáng qua Bạch Dận Ninh cười nói: “Vậy các con cũng tranh thủ thời gian sinh một đứa đi, tới lúc đó mẹ giúp các con chăm sóc đứa bé.”





Bạch Dận Ninh không được tự nhiên lắm giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn, gãi đầu nói: “Mẹ ăn cơm trước đi.”





Diêu Thanh Thanh biết Bạch Dận Ninh vẫn còn thích chị gái kia nên nói: “Con không muốn sinh con đâu.”





Lần này bà Diêu thấy không ổn, sao có thể không có con nhỏ được chứ?





“Hiện tại con chưa muốn sinh em bé.” Diêu Thanh Thanh giải thích một câu, bà Diêu trừng cô ấy một cái:





“Con hù mẹ giật mình đấy.”





Hôm sau, Diêu Thanh Thanh để Bạch Dận Ninh dẫn mình đi từ biệt Lâm Tử Lạp.





Hiện tại Bạch Dận Ninh đã cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, cố gắng không đi qua, thế nhưng thái độ của Diêu Thanh Thanh rất kiên quyết, nên anh cũng đi theo.





Họ lựa đi vào một buổi chiều, vì thời gian buổi chiều dài hơn một chút cũng tránh khỏi việc ăn cơm trưa.





Sau khi tới biệt thự, anh không có xuống xe, để Diêu Thanh Thanh đi vào một mình.





Diêu Thanh Thanh kéo anh, nói: “Lần trước chúng ta có thể thuận lợi tìm được người để trao đổi với anh, chị ấy cũng giúp không ít. Anh không nên đi nói một tiếng cảm ơn với chị ấy sao?”





Bạch Dận Ninh thấy Diêu Thanh Thanh như vậy thật sự anh không biết phải làm sao, đành nói:





“Thanh Thanh, em biết rõ anh thích cô ấy, còn để anh tiếp xúc với cô ấy em sẽ không ghen sao?”





Diêu Thanh Thanh nói: “Em chỉ hâm mộ chị ấy thôi, anh thích chị ấy như vậy, em cũng biết anh muốn gặp chị ấy chỉ là đang cố nhẫn nhịn thôi. Em muốn anh vui vẻ, anh vui vẻ thì em cũng vui vẻ theo.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK