Cô rất quyết đoán, không muốn có bất kỳ dính líu gì với người nhà họ Văn nữa, cô cũng đã nói với Văn Khuynh, đó là lần gặp nhau cuối cùng của họ.
Cho dù bây giờ ông ta thế nào, cô cũng không muốn đi gặp.
Lý Chiến đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn Lâm Tử Lạp hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, thái độ quyết đoán này của cô nằm ngoài dự liệu của anh, từ trước đến nay, Lâm Tử Lạp đều mang lại cho người khác cảm giác ôn hoà, bình dị gần gũi.
Bỗng nhiên trở nên lạnh lùng thế này khiến anh có chút không tiếp nhận được.
Anh vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Tử Lạp không cho anh cơ hội này, cô mau chóng lên xe rồi nói với tài xế: “Đi thôi.”
Tông Triển Bạch đưa tay lướt nhẹ qua mặt cô và những sợi tóc loà xoà tuỳ ý quấn quanh tai cô, sắc mặt trầm tĩnh không gợn sóng, nhìn không ra vui buồn, anh chỉ thản nhiên nhìn khuôn mặt cố giả bộ bình tĩnh của cô: “Đi gặp Văn Khuynh rồi à?”
Lâm Tử Lạp lướt qua ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng: “Gặp rồi, nhưng em không muốn nói thêm gì với ông ta.”
Lý Chiến nói như vậy, chắc chắn Tông Triển Bạch sẽ phát hiện ra điều gì, nếu cô chưa gặp sẽ chỉ khiến anh càng thêm hoài nghi chuyện này.
Cô chủ động dựa vào lòng anh: “Em mệt rồi, em muốn về.”
“Không đi xem phim nữa à?” Anh rũ mắt, giấu đi cảm xúc dao động nơi đáy mắt.
Lâm Tử Lạp ra vẻ rất mệt mỏi, cọ tới cọ lui trước ngực anh: “Ừm, em không muốn xem nữa.”
Tông Triển Bạch nói tài xế đi về biệt thự, anh đưa một tay ra ôm Lâm Tử Lạp vào lòng, tay còn lại lấy điện thoại nhắn tin cho Lý Chiến, bảo anh ấy đến công ty đợi mình.
Anh muốn biết Lâm Tử Lạp giấu anh đi gặp Văn Khuynh đã nói gì.
Lý Chiến hoàn hồn chuẩn bị về bệnh viện thì nhận được tin nhắn của Tông Triển Bạch, thay đổi lộ trình vốn định về bệnh viện tới Vạn Việt.
Xe đỗ trước cửa biệt thự, Lâm Tử Lạp đẩy cửa xe chuẩn bị xuống thì Tông Triển Bạch kéo tay cô lại, nắm trong lòng bàn tay: “Công ty còn có chút chuyện, anh phải đi xử lý một chút.”
Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn anh, vốn nghĩ có thể ở bên anh trong khoảng thời gian tuyệt đẹp, nhưng có vẻ không được rồi, cô nghiêng người hôn lên môi anh, có rất nhiều rất nhiều sự lưu luyến nhưng vẫn phải quay về, cô cười nói: “Cảm ơn anh, hoa rất đẹp, em thích lắm. Công ty còn có việc, anh mau đi đi.”
Cô đẩy cửa xuống xe, càng dây dưa càng không nỡ, cô sợ mình sẽ khóc trước mặt anh, nên động tác xuống xe rất dứt khoát.
Tông Triển Bạch hạ cửa sổ xe xuống: “Tối nay anh sẽ về sớm một chút.”
Cô ôm bó hoa đứng ở cửa rồi nói: “Được, em chờ anh.” Cô lưu luyến nhìn anh cho tới khi xe biến mất trong tầm mắt mới xoay người, vừa đi vào nhà cô vừa gọi cho Thẩm Bồi Xuyên, điện thoại nhanh chóng có người nghe.
“Bồi Xuyên, là tôi đây.”
Thẩm Bồi Xuyên đang ở ngoài điều tra vụ án tai nạn xe, nhận được điện thoại của Lâm Tử Lạp thì cũng không ngạc nhiên mà chỉ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Anh gọi cho Cảnh Hạo nói rằng mẹ tôi muốn gặp anh ấy.”
“Hử?”
“Cứ nói mẹ tôi có chuyện muốn nói với anh ấy, liên quan đến tôi.”
“Liên quan đến chuyện gì của cô?” Thẩm Bồi Xuyên không hiểu ra sao.
“Cứ làm theo lời tôi nói đi.”
Cô cũng không nói cho Thẩm Bồi Xuyên lý do, đợi khi cô đi rồi anh ấy sẽ hiểu.
Cô đã phát hiện từ khi Tông Triển Bạch nói cái cớ công ty có việc, rõ ràng hôm nay anh đã nói sẽ ở cùng cô một ngày, nhưng bây giờ lại đột nhiên nói công ty có việc, chắc chắn là muốn điều tra vì sao cô lại gặp Văn Khuynh.
Để anh đi điều tra thì thà rằng để cô tự nói cho anh.
Thẩm Bồi Xuyên đồng ý rồi cúp máy, sau đó gọi cho Tông Triển Bạch.
Vừa có người nghe, anh ấy liền nói: “Trang Kha Nguyệt muốn gặp anh.”
“Hả?” Tông Triển Bạch nhíu mày.
“Nói rằng có chuyện muốn nói với anh, liên quan đến chị dâu.”