Lâm Tử Lạp gật đầu rồi mở cửa phòng, ban đầu cô định ra ngoài hít thở không khí, bây giờ cũng không có tâm trạng nữa, trong lòng thầm nghĩ Tô Trạm muốn nói gì.
Nói chuyện giữa anh ấy và Tân Na ư?
Rèm cửa trong phòng không mở ra, ánh sáng rất tối, Lâm Tử Lạp không yên lòng ngồi bên mép giường.
Tân Na không phải kiểu con gái tuỳ tiện, quen Tô Trạm chưa được bao lâu, sao lại…
“Nghĩ gì vậy?” Tông Triển Bạch tỉnh lại phát hiện Lâm Tử Lạp đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ngơ ngác ở mép giường thì trở mình, đưa tay ôm eo cô rồi nhẹ nhàng dùng sức, Lâm Tử Lạp liền ngả vào lòng anh.
Lâm Tử Lạp thuận thế nằm xuống, Tông Triển Bạch vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi hương trên người cô, tham lam hôn lên da thịt cô, giọng nói khàn khàn sau khi vừa tỉnh ngủ: “Sao dậy sớm thế, hửm?”
Lâm Tử Lạp vẫn hoàn toàn chìm đắm trong việc Tô Trạm đi ra từ phòng Tân Na, sớm như vậy rất rõ ràng tối qua anh ấy qua đêm ở phòng Tân Na.
“Tô Trạm là người thế nào?”
Tân Na đi theo cô đã rất lâu rồi, mặc dù cô ấy là người trong nước nhưng lại được người nước ngoài nhận nuôi, lớn lên ở nước ngoài.
Cô ấy theo cô về nước, bên cạnh ngoài cô ra không còn một người thân nào, cô phải có trách nhiệm với cô ấy.
Tông Triển Bạch bỗng ngửa đầu lên nhìn Lâm Tử Lạp: “Em hỏi cậu ấy làm gì?”
Lâm Tử Lạp quay đầu lại nhìn anh, có gì nói đó: “Em thấy anh ấy đi ra từ phòng Tân Na.”
Tông Triển Bạch chớp mắt, hàng lông mi dài chớp động vài lần, mấy giây sau anh mới thưởng thức.
Tô Trạm và Tân Na?
Tông Triển Bạch: “…”
Anh nâng tay đặt cánh tay lên trán, tên nhóc này động tác cũng thật nhanh.
Lâm Tử Lạp đẩy anh một cái: “Em đang hỏi anh đó, Tân Na không có người thân, về nước với em, em phải có trách nhiệm với cô ấy, Tô Trạm có phải người đáng tin không?”
“Cậu ấy… rất tốt.” Tông Triển Bạch lật người, đưa lưng về phía Lâm Tử Lạp.
Anh không thể bán đứng anh em, cũng không thể lừa gạt vợ.
Lâm Tử Lạp cảm thấy không đúng lắm, rất rõ ràng anh đang né tránh, cô bám lấy vai anh rồi lật người anh lại đối diện với mình, giọng điệu nghiêm túc hơn vài phần: “Anh nói thật đi.”
Hai tay Tông Triển Bạch ôm lấy cô, cọ mặt vào lồng ngực cô: “Khi nào em mới chịu cho anh chạm vào em, anh là người đàn ông bình thường, sẽ bị nghẹn hỏng đó…”
Lâm Tử Lạp đẩy mặt anh ra: “Em đang nói nghiêm túc với anh, anh mà còn như vậy là em giận đấy?”
Tông Triển Bạch tủi thân, mong chờ ngẩng đầu, từ khi nào Tông Triển Bạch anh lại bị đẩy tới bước đường này vậy?
Anh yên lặng nhìn trời, cảm thấy mình là người đàn ông bi thảm nhất thế gian.
“Em đi hỏi Thẩm Bồi Xuyên.” Nói rồi Lâm Tử Lạp muốn đứng lên, Tông Triển Bạch ôm cô chặt hơn, vì để vợ vui, anh em đứng sau vậy.
“Trước đây cậu ấy từng yêu một người, là mối tình đầu của cậu ấy, sau đó hai người chia tay, cậu ấy chịu cú shock rất nặng nề, bao nhiêu năm nay vẫn chưa từng chính thức tìm bạn gái, lần này có lẽ là nghiêm túc, nếu không…”
Anh cho Lâm Tử Lạp một ánh mắt ‘em hiểu mà’ rồi nhân cơ hội rúc vào lòng cô: “Anh còn chưa yêu lần nào.”
Từ sau khi tiếp nhận công ty, anh dốc hết sức cho sự nghiệp, một là không có thời gian, hai là không có người khiến anh động lòng.
“Em đền bù cho anh đi.” Miệng anh đặt lên vị trí ngực cô, da thịt ở nơi đó vô cùng mịn màng, trắng nõn như sứ, khi cô thở, anh có thể cảm nhận được sự mềm mại của hai bầu ngực căng tròn ấy.
Có ngọn lửa tà chảy xuôi trong người anh khiến cho da thịt toàn thân đều căng cứng.
Anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị giày vò chết.
Đàn ông buổi sớm cực kỳ mẫn cảm, lại còn đối mặt với người con gái mình thích, phương diện nào đó càng thêm mạnh mẽ.
Hơi thở của anh càng thêm nặng nề, dịu dàng gọi tên cô: “Ngôn Ngôn…”
“Em không thích một người đàn ông cả ngày từ sáng tới tối chỉ nghĩ đến việc ngủ.”
Lâm Tử Lạp không nặng không nhẹ tạt cho anh một gáo nước lạnh.