Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta đứng ở cửa, đột nhiên cười: “Không hổ là Tông Triển Bạch.”





Là người giàu trẻ tuổi nhất, chẳng những tiền tài vô số, lại còn có một khuôn mặt khiến rất nhiều phụ nữ thần hồn điên đảo.





Ngược lại cô ta còn mong đợi ba và Văn Khuynh tiếp tục tác hợp.





Trước đó cô ta chỉ biết Tông Triển Bạch rất có tiền và có mặt đẹp. Hôm nay gặp mặt, thì ra người có được những điều đó sẽ toát ra sự tự tin và trầm ổn rất từ bên trong rất tự nhiên và thực chất, là một người hấp dẫn như thế.





Tông Triển Bạch lên xe, cầm đồ về công ty. Trần Thi Hàm chỉ lưu lại một dấu chấm hỏi trong lòng hắn.





Cách làm của Văn Khuynh hôm nay hoàn toàn rất kỳ quái.





Xe dừng ở hầm đỗ xe của công ty, lúc hắn xuống xe, lơ đãng nhìn thấy túi tài liệu, tiện tay cầm lấy rồi đi đến thang máy.





Tinh, thang máy mở ra.





Hắn bước ra khỏi thang máy, lúc đi ngang qua bàn thư ký, dặn dò: “Gọi Quan Kình vào phòng làm việc của tôi.”





Nói xong hắn đẩy cửa đi vào, tiện tay đặt túi tài liệu lên bàn làm việc, hắn giật cổ áo ra, lúc này Quan Kình đi tới.





Hắn chỉ vào tài liệu trên bàn, để Quan Kình đưa tài liệu cho Văn Khuynh.





Quan Kình nói được, cầm tài liệu đi đến trước cửa thì Tông Triển Bạch gọi giật lại: “Đợi đã.”





Quan Kình dừng bước trước cửa, nhìn qua Tông Triển Bạch, chờ hắn nói tiếp.





Tông Triển Bạch trầm ngâm một chút: “Cậu điều tra thêm gần đây nhà họ Văn có điều gì dị thường không.”





Quan Kình biết quan hệ của Tông Triển Bạch với nhà bên kia.





Tại sao bỗng nhiên lại điều tra nhà họ Văn?





Quan Kình thận trọng thăm dò: “Điều tra Văn Khuynh sao?”





Tông Triển Bạch đưa tay cởi hết cúc áo ở cổ tay: “Tôi nói chưa đủ rõ ràng à? Hay là cậu muốn biết cái gì?”





“Không có, không có.” Quan Kình cười theo, vội lui ra khỏi phòng làm việc.





Đóng cửa phòng làm việc lại, Quan Kình đứng ở cửa, nhìn thoáng qua tập tài liệu trong tay, lại liếc nhìn cánh cửa đã đóng, sao cậu ta cảm thấy hình như hôm nay Tông Triển Bạch không được vui lắm thì phải.





Cậu ta nhún vai một cái, những điều này không phải là thứ mà cậu ta nên quan tâm, vẫn là nên mau chóng hoàn thành xong việc mà Tông Triển Bạch bàn giao đi thôi.





Cậu ta vừa gọi điện thoại, vừa cầm tài liệu đi đến thang máy.





Một bên khác, trong tiệm của Lâm Tử Lạp, triệu tập tất cả nhân viên trong tiệm để mở cuộc họp.





Cô thiết kế trang phục rất xuất sắc cũng vô dụng, cái này là ‘rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ sâu’.





Nhất định phải có người nổi tiếng mặc thì mới có hiệu quả tuyên truyền.





Ellen nâng cằm lên, cảm thấy việc này rất đơn giản: “Tôi cảm thấy Tông tổng là được.”





Người nổi tiếng.





Lâm Tử Lạp nhíu mày, quần áo của Tông Triển Bạch đều rất nghiêm chỉnh, hơn nữa, chẳng nhẽ lại để hắn đi khắp nơi nói với người khác mình mặc quần áo do chỗ cô làm sao?





Ngẫm lại một chút, thân phận của hắn như vậy mà làm quảng cáo cho quần áo thì buồn cười biết bao.





Hơn nữa, cô cũng không muốn ỷ lại vào Tông Triển Bạch.





“Không được.” Cô quả quyết từ chối.





Ellen cười trêu ghẹo: “Không nỡ à.”





Lâm Tử Lạp cười, cũng không tức giận. Cô rất thỏa mãn với trạng thái hiện tại và quan hệ với Tông Triển Bạch.





“Có thể truyền thông hiệu quả là minh tinh đang nổi.” Ellen nói.





Lâm Tử Lạp cũng nghĩ như vậy, nhưng mà cô không muốn tìm nữ minh tinh.





Các cô thiết kế vẫn luôn nhắm vào thị trường nữ, rất ít thiết kế trang phục cho nam. Lần này, cô muốn khai phá thị trường dành cho nam giới.





“Lý Chiến là chàng trai trẻ đang nổi, nhưng mà, tìm cậu ta làm đại diện phát ngôn thì chi phí không thấp đâu.” Ellen nói.





Bình thường Lâm Tử Lạp không đu thần tượng, không hiểu rõ mấy chuyện này lắm, mà chưa chắc cô đã vừa ý với những người đang nổi tiếng, chỉ cần khí chất phù hợp với định vị của cô là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK