“Ba phải ăn hết đó nha, không được phụ tấm lòng của mẹ con con đâu đấy.” Lâm Tinh Tuyệt rất thông minh, liếc một cái là có thể hiệu được tâm tư của Lâm Tử Lạp, thế là cậu phụ họa thêm, cậu còn kéo em gái: “Em gái, em xem ba ăn há cảo em gói kia kìa, vui không?”
“Vui ạ, ba thích há cảo con gói không?” Cô bé chớp mắt tràn đầy hi vọng hỏi.
Tông Triển Bạch: “…”
Anh có thể nói không thích được không?
Anh cầm muỗng lên khuấy nhẹ, từng tảng từng tảng giống như những cục bột, bên trên còn dính một miếng rau cải, nhìn thế nào cũng chẳng nhìn ra hình dáng của há cảo thế nhỉ.
“Sao ba lại không ăn?” Lâm Huệ Tinh không nghĩ ngợi nhiều, cô có cảm giác thành tựu khi thấy ba ăn há cảo do cô gói.
Lâm Tử Lạp ‘Tốt bụng’ rót cho anh một bát giấm: “Bánh hẻo phải chấm giấm mới ngon.”
“Đúng vậy ba ơi, chấm giấm mới ngon.” Lâm Huệ Tinh ngây thơ nói.
Trình Dục Tú ngồi bên cạnh có chút đau lòng, nhiều thức ăn như vậy, ăn hết bát ‘há cảo’ to thế kia thì còn bụng đâu mà ăn món khác đây.
Bà lần nữa nói: “Cho mẹ một ít đi.” Bà đặt một cái bát sạch trước mặt anh.
Tông Triển Bạch ngay cả mắt cũng không liếc nhìn, gắp một cái há cảo bỏ vào miệng, vợ và con anh gói dù có xấu thế thì anh cũng có thể ăn.
Thấy rõ Tông Triển Bạch tình nguyện ăn một mình, cũng không chấp nhận thành ý của Trình Dục Tú.
Đáy lòng của Trình Dục Tú có chút khổ sở, Lâm Tử Lạp gạt hai cái há cảo bà gói vào bát, bưng đến trước mặt Trình Dục Tú, cô không muốn để Trình Dục Tú buồn và xấu hổ, cố gắng không để bà phải bối rối: “Mẹ, con ăn không hết, mẹ giúp con ăn một chút nhé.”
Trình Dục Tú miễn cưỡng cười, nói: “Được.”
Ăn xong bát há cảo to thế kia, bụng căng cứng đêm nay không ngủ được.
Lăn qua lăn lại, nằm kiểu nào bụng vẫn thấy khó chịu.
Buổi sáng, bệnh viện.
Cả đêm Tô Trạm gọi mấy lần đều là muốn uống nước, ban đêm nội có tỉnh lại một lúc, ý thức không rõ ràng lắm, không được bao lâu lại ngủ mất.
Tần Nhã gần như cả đêm không chợp mắt, mãi đến gần sáng cô mới chợp mắt được một lúc, vừa nhằm mắt liền dần chìm vào giấc ngủ, đến nỗi mặt trời lên cao cô cũng không có một chút cảm giác.
Một đêm say rượu, Tô Trạm cả người đau nhức, anh trở mình một cái chậm rãi mở mắt, có chút xa lạ, đêm qua anh nhớ là cùng uống rượu với Thẩm Bồi Xuyên và Tông Triển Bạch, sau đó Tông Triển Bạch dẫn anh rời khỏi nhà hàng, sau đó như thế nào nữa thì anh cũng không nhớ rõ lắm.
Anh ngồi dậy, nhìn rõ cảnh vật xung quanh, hóa ra là Thẩm Bồi Xuyên đem anh đến bệnh viện.
Anh nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy Tần Nhã, trên người cô không có chăn, mặc dù phòng bệnh có mở điều hòa, nhưng tiết trời tháng mười hai có chút lạnh.
Anh cầm chiếc chăn mỏng lên, đi đến trước ghế sofa nhẹ nhàng đắp lên người cô, cúi đầu thấp xuống mới nhìn thấy cuồng mắt thâm sì của cô.
Có thể thấy đêm qua ngủ không được thoái mái.
Tô Trạm thầm nghĩ, chắc chắn cả đêm qua cô không ngủ, nếu không chắc chắn sẽ không mệt lả như này.
Có thể Tô Trạm vừa mới ngủ dậy, chăn còn có hơi ấm, cô cảm nhận được sự ấm áp, khẽ lay động, tìm một tư thế ngủ thoải mái, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tô Trạm ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa, nhìn chằm chằm dáng ngủ của cô, có vẻ như cô gầy đi, sắc mặt cũng không được tốt.
Anh nghĩ, chắc chắn là vì chuyện giữa anh và Lưu Phi Phi nên đau lòng làm tổn hại tinh thần.
Tô Trạm nhẹ nhàng thở dài, thực ra từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ anh sẽ làm tổn thương cô, nhưng mà trong lúc lơ đãng anh đã khiến cô phải đau lòng.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra, Tô Trạm nghe thấy có tiếng động, cứ nghĩ là bác sĩ đến kiểm tra, anh đứng lên nhìn về phía cửa.
Nhưng mà không phải bác sĩ, mà là Lưu Phi Phi tay xách giỏ hoa quả , tay ôm bó hoa tươi đứng ở cửa.
“Em nghe nói nội bị bệnh, vì vậy qua thăm bà một chút.”
Thực ra hôm đó cô không rời khỏi nhà họ Tô mà trốn ở bên ngoài nhìn Tần Nhã có rời đi hay không, sau đó liền nhìn thấy Tần Nhã rời đi, lại nhìn thấy Tô Trạm ôm nội chạy ra.