Đáy mắt anh ta phản chiếu hình dáng của cô: “Tôi có thể khiến bác sĩ đó biến mất mãi mãi, không ai có thể tìm được, chỉ có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
Bạch Dận Ninh nhìn đôi môi của cô, không tô son nhưng vẫn hồng hào, trông rất mềm.
Dường như Lâm Tử Lạp cảm thận được ý đồ của anh, cô quay mặt đi, anh ta giữ gáy cô, ép cô đối mặt với anh ta.
Khàn giọng và khẽ nói: “Yêu của tôi không nhiều, chỉ cần một nụ hôn thôi, cô cũng không bằng lòng cho tôi sao?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu.
Sụ thất vọng lóe lên trong đôi mắt của Bạch Dận Ninh, rồi nhanh chóng nở nụ cười cay đắng: “Tuyệt tình với tôi vậy sao?”
Tôi đã có người thích……”
“Chụt—–“
Cô còn chưa nói xong, Bạch Dận Ninh đột nhiên hôn cô, chặn lại lời cô.
Đồng tử của cô lập tức co lại, hai tay đẩy anh ta theo bản năng.
“Đừng đẩy tôi ra, chỉ lần này……một lần này thôi.” Anh ta van tin bằng giọng nói trầm, khàn
Tay cô dừng lại, trái tim bất giác run rẩy, cô cảm thấy anh đang mắc nghẹn ở cổ họng, khó nói ra được nỗi lòng của bản thân.
Một lúc lâu sau, đôi môi anh ta vừa hôn trên gò má cô trượt xuống vành tai của cô: “Xảy ra chuyện Văn Khuynh hại cô, tôi biết là cơ hội để tôi báo thù cho ba nuôi, thực ra chủ yếu là vì cô, không muốn cô bị quấy rầy bởi những chuyện xấu như thế, một ngày Tông Triển Bạch chưa biết sự thật, anh ta vẫn sẽ giữ chút tình cảm với ông ta, tôi đào chuyện này ra là muốn anh ta liệu trước phòng xa, có thể thẳng tay đối phó với ông ta, nói cho cùng tôi đã xem thường tình cảm của cô dành cho anh ta, tôi đố kỵ cũng rất ngưỡng mộ, chăm sóc tốt cho bản thân, từ giây phút này trở đi, cô sẽ mất đi một người đàn ông yêu mến cô.”
Anh lập tức quay người đi: “Tôi sẽ rời đi, lần này sẽ không khiến cô thất vọng, hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau, tôi sẽ không bước chân vào thành phố B nữa.”
Lâm Tử Lạp nhìn bóng hình sau sau lưng anh ta: “Cảm ơn.”
Nói xong cô gọi Thẩm Bồi Xuyên ở ngoài cửa.
Thẩm Bồi Xuyên nhanh chóng đẩy cửa vào, liếc nhìn Bạch Dận Ninh.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Tử Lạp lạnh nhạt nói.
Thẩm Bồi Xuyên không nói gì, đẩy cô rời đi.
Lúc vào thang máy, anh ấy mới hỏi: “Đàm phán xong rồi à?”
Giọng nói và biểu cảm của cô vô cùng lạnh nhạt, thờ ơ, dường như không muốn nhắc đến chuyện này: “Ừm.”
“Bồi Xuyên, tôi mệt rồi.” Cô nhấn ấn đường.
Thẩm Bồi Xuyên không phải kẻ ngốc, Bạch Dận Ninh có thể đồng ý không tiết lộ chuyện này mà không cần bất cứ điều kiện gì, nhưng có vài điều anh nhất định phải nhắc nhở Lâm Tử Lạp: “Tôi thiết nghĩ chắc cô cũng rõ tính khí của Tông Triển Bạch, tình cảm Bạch Dận Ninh dành cho cô cũng không phải bí mật gì cả, anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý một cách vô duyên vô cớ, nếu điều kiện có liên quan đến cô, tôi hy vọng cô cứ từ chối thẳng thừng.”
Lâm Tử Lạp nghiêng đầu nhìn anh ấy: “Anh cảm thấy anh ta sẽ làm gì tôi?”
Thẩm Bồi Xuyên mấp máy môi nhưng không nói.
Lâm Tử Lạp cười, sự lạnh lùng vô tận hiện lên trong đôi mắt: “Nghi nghờ chúng tôi có giao dịch thân thể sao?”
“Không phải……”
“Nhưng anh có ý đó!” Lâm Tử Lạp lạnh lùng ngắt lời anh.
Thẩm Bồi Xuyên mắt nhìn xuống: “Xin lỗi.”
“Anh có suy nghĩ như thế, không chỉ sỉ nhục mình tôi.”
Suy nghĩ đó chỉ chợt lóe lên trong đầu Thẩm Bồi Xuyên, chỉ buột miệng nói ra mà thôi, thực sự không thỏa đáng, anh cũng rất hối hận.
Ra khỏi thang máy, Thẩm Bồi Xuyên đẩy cô xuống dưới, ra cửa chính của khách sạn, lúc lên xe, nhìn thấy Tông Khải Phong đi đến.