Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu bé vội vàng che mắt, rõ ràng để lộ cặp mắt qua kẽ tay nhìn trộm nói: “Hai người cứ tiếp tục, con không nhìn không thấy gì cả.”





Tông Triển Bạch buông váy của Lâm Tử Lạp xuống đứng lên rồi nhìn con trai: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà làm gì thế?”





“Không phải hai người cũng không ngủ sao? Còn lén ăn vụn “thịt” trong phòng bếp đó?” Tông Ngôn Thần nhìn anh đầy mờ ám, cười híp mắt như đang nói con biết hết hai người đang làm gì.





Tông Triển Bạch gõ trán của cậu: “Đi ngủ đi.”





Tông Ngôn Thần ngáp một cái quay người trở về phòng: “Hai người cũng ngủ sớm một chút.”





Tông Triển Bạch lấy chén trong tay Lâm Tử Lạp ra: “Chúng ta cũng đi ngủ, chỗ này để ngày mai dì dọn dẹp.”





Bọn họ lên lầu đi ngủ cũng đã hai giờ rồi, bởi vì trước đó đã ngủ nên Lâm Tử Lạp nằm dài trên giường rất lâu mới ngủ được.





Buổi sáng lại bị đánh thức rất sớm là do điện thoại của Lâm Tử Lạp vang lên.





Cô mơ màng định nhận điện thoại thì Tông Triển Bạch đã cầm giúp cô: “Em ngủ thêm một lát đi.”





Anh nhìn màn hình điện thoại, có thể là sau khi Bạch Dận Ninh mua điện thoại cho Lâm Tử Lạp thì đã lưu số điện thoại và tên của mình vào trong đó.





Hiện tại trên đó hiển thị ba chữ Bạch Dận Ninh.





Nhìn tên bên trên, Tông Triển Bạch không chút do dự trực tiếp dập máy.





Lâm Tử Lạp mở to mắt hỏi: “Là ai thế?”





“Điện thoại làm phiền thôi.” Anh kéo số điện thoại của Bạch Dận Ninh vào sổ đen rồi để điện thoại lại mặt bàn nói: “Ngủ đi.”





Lâm Tử Lạp ngồi xuống: “Không ngủ được.”





Bên kia Bạch Dận Ninh gọi lại nhưng không thể kết nối được, rõ ràng là số điện thoại của anh ta đã bị chặn.





Anh ta nhìn điện thoại, trong lòng đại khái đoán được là Tông Triển Bạch làm, dù cho Lâm Tử Lạp giận anh ta thì cũng sẽ không làm như thế.





Dù muốn làm như thế thì cô cũng sẽ nói với anh ta một tiếng.





Xem ra anh ta nên đi một chuyến rồi.





Lâm Tử Lạp không ngủ được nên vén chăn xuống giường, cô xuống dưới lầu xem Tần Nhã, cô ấy còn đang ngủ và trán cũng không còn nóng, hẳn đã hạ sốt.





Lâm Tử Lạp ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại để đi xem con gái và con trai, Tông Ngôn Hi đã sớm thức dậy nhưng chưa rời giường, cô bé còn đang lăn qua lộn lại trên giường.





Cô ngồi ở mép giường chủ động nói chuyện với con gái: “Tiểu Nhụy…”





“Con còn muốn ngủ.” Tông Ngôn Hi trùm chăn lên đầu rõ ràng còn đang tức giận nên không muốn nói chuyện với Lâm Tử Lạp.





Lâm Tử Lạp nhíu mày, tính tình đứa bé này thật lớn, muốn con gái nghe lời thì chỉ sợ phải dẫn con gái đến cửa hàng thú cưng thì mới có thể dỗ cô bé được.





Cô đứng lên ra khỏi phòng để đến phòng bếp giúp vú Vu chuẩn bị bữa sáng.





Chợt chuông cửa vang lên, vú Vu đang cắt trái cây nên Lâm Tử Lạp đi ra mở cửa.”





Thấy Diêu Thanh Thanh đứng trước cổng, Lâm Tử Lạp hơi kinh ngạc, không ngờ mới sáng sớm mà Diêu Thanh Thanh đã đến đây rồi.





“Em chào chị.” Diêu Thanh Thanh chào hỏi cô.





Lâm Tử Lạp mỉm cười đáp lại: “Có chuyện gì không? Tại sao mới sáng sớm đã qua đây rồi?”





Diêu Thanh Thanh thành thật gật đầu: “Dận Ninh gọi điện thoại cho chị nhưng không được nên em mới chạy đến đây một chuyến.”





Lâm Tử Lạp nghĩ đến cuộc gọi lúc sáng, trong lòng đã hiểu, cô né qua một bên cho Diêu Thanh Thanh đi vào: “Vào nhà rồi nói.”





Diêu Thanh Thanh lắc đầu: “Không cần đâu, em còn có việc khác nữa.” Cô ấy chỉ vào chiếc xe màu đen bên ngoài, kính xe màu đen nên không thể nhìn thấy bên trong, hơn bốn giờ chiều hôm qua Cố Bắc đã sai người dẫn Lão Tứ đến nhà họ Diêu, đêm qua Bạch Dận Ninh cũng sắp xếp để cho Cao Nguyên chuẩn bị một chiếc xe đến để áp giải anh ta.





Sau khi nhận được người, anh ta cũng không đưa đi Bạch Thành ngay mà đã gọi điện cho Lâm Tử Lạp nhưng cô không bắt máy, nên mới bảo Diêu Thanh Thanh qua đây một chuyến.





Đây chính là cơ hội tốt để gặp mặt Lâm Tử Lạp, nhưng sau khi nói chuyện với Diêu Thanh Thanh anh ta đã cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn gặp cô trong đầu.





“Người đang ở đó, Dận Ninh kêu em giao người cho chị.” Diêu Thanh Thanh nói.





Lâm Tử Lạp nghe cô nói xong thì nghĩ bản thân nghe lầm: “Trong xe có người?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK