Một lúc sau phòng xét nghiệm mở cửa, y tá cầm trong tay phiếu xét nghiệm đi ra: “Người nhà bệnh nhân có ở đây không?”
Tô Trạm từ trên ghế đứng dậy, anh nhanh chóng chạy qua, Tân Na cũng chạy theo sau, sợ có tin gì không hay, cô và anh đều nắm tay thật chặt.
“Bà thế nào rồi?”
Lúc hỏi câu này, tay của Tô Trạm đột nhiên siết chặt, anh ta sợ nghe được tin xấu.
Tay của Tân Na bị nắm đến hơi đau, nhưng cô cũng không lên tiếng nhắc nhở, biết lúc này Tô Trạm rất lo lắng.
“Là như này, người mắc bệnh đã lớn tuổi, do hoảng sợ mà hôn mê, không nguy hiểm đến tính mạng, trên người có chút vết thương ngoài da, đã xử lý rồi, không có gì đáng ngại.”
Tô Trạm kích động đến mức tay chân luống cuống, không biết làm thế nào để hình dung tâm trạng mình, anh ta nâng khuôn mặt Tân Na lên, hôn môi cô, cười giống như đứa trẻ: “Bà nội của anh không sao rồi.”
Tân Na chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, giống như một đứa trẻ chưa lớn.
“Đừng vội mừng, bệnh nhân lớn tuổi, phải tránh không để tâm trạng kích thích.” Y tá lạnh lùng ngắt đứt.
Tô Trạm lúc này mới giật mình biết mình không lịch sự, anh ta ho nhẹ nghiêm túc nói “Ừm.”.
Y tá giương mắt nhìn, giọng nói có chút lạnh lùng: “Sau này bà cụ không thể chịu kích động, tuổi đã già sẽ rất dễ xảy ra chuyện không may, lần sau chưa chắc có thể tỉnh lại, làm bậc con cháu, phải chăm sóc cho tử tế.”
Tô Trạm nặng nề gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Hai người ở đây chờ một chút, người bệnh sẽ mau chóng được chuyển ra.” Nói xong y tá xoay người rời đi.
Lần này Tô Trạm bình tĩnh hơn rất nhiều, đứng chờ ở cửa, cửa phòng cấp cứu mong chóng được đẩy ra, bà cụ được đưa ra ngoài, đang tỉnh, thấy cháu trai, bà đưa tay ra, Tô Trạm khom người nắm lấy, sờ lên trán bà, ở khoảng cách gần, Tô Trạm mới phát hiện trên mặt bà cụ có một dấu tay.
Lúc đưa bà đến bệnh viện anh ta quá gấp gáp, không thấy dấu vết trên mặt bà.
Sắc mặt anh bất chợt trầm xuống, tên súc sinh Hà Thụy Trạch kia!
Bây giờ anh mới biết, tại sao y tá lại lạnh lùng như vậy, nhất định là cho là anh đã ngược đãi người già.
Anh hôn lên mu bàn tay bà: “Không sao, cháu trai của bà vẫn ở đây.”
“Tên nhóc này, đó là người thế nào vậy?” Bây giờ bà cụ dường như mới nghĩ ra, người uy hiếp mình, hình như Tô Trạm có biết.
“Là một kẻ điên, đã bị cảnh sát bắt đi, bà đừng nghĩ đến nữa, chúng ta cần nghỉ ngơi.” Tô Trạm dỗ bà cụ.
Tân Na giúp nhân viên y tế đẩy bà cụ tới phòng bệnh, không cần nằm viện, nhưng phải ở bệnh viện quan sát một đêm, ngày mai có thể rời đi.
Sau khi đến phòng bệnh, Tô Trạm bế bà cụ ôm lên giường bệnh, Tân Na giúp nhân viên y tế đẩy giường đi: “Cám ơn, làm phiền mọi người rồi..”
“Chúng tôi nên làm mà.” Nhân viên y tế cười nói với Tân Na.
Tân Na đóng cửa lại, xoay người đi tới.
“Tiểu Nhã, lại đây.” Bà cụ vẫy tay với Tân Na, Tân Na đi tới.
Bà cụ kéo tay cô, đặt vào trong lòng bàn tay của Tô Trạm: “Cái thằng nhóc Tô Trạm này, lớn như vậy rồi mà mới chỉ làm được một chuyện đáng tin, cưới được con.”
Tân Na xấu hổ, cúi đầu.
Tô Trạm cầm lấy tay Tân Na: “Bà nội, sao vậy, có cháu dâu là không cần cháu nữa?”
“Cần cháu làm cái gì, chỉ làm bà thêm tức giận.” Bà cụ giả bộ giận dỗi.
Tô Trạm lập tức nhượng bộ: “Sau này không làm cho bà phải giận nữa.”
Y tá đã nói rồi, bà cụ lớn tuổi, không thể chịu đả kích, anh phải làm theo tâm ý của bà cụ.
“Bà đói rồi.” Bà cụ bỗng nhiên nói.
“Cháu đi mua cho bà.” Tô Trạm vội vàng đứng lên: “Bà muốn ăn cái gì?”
Bà cụ nháy mắt với anh ta, Tô Trạm không hiểu được dụng ý của bà cụ, hỏi: “Mắt bà làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Bà cụ: “…”
Trong lòng bà hơi bực, trong đầu thầm nghĩ đứa nhóc này có ngốc thật hay không, sao lại có thể không tinh ý như vậy?
Tân Na đã có thể nhìn ra, bà cụ đang muốn để cô đi ra ngoài, vì vậy chủ động nói: “Để cháu đi mua cho, bà nội muốn ăn gì ạ?”