Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, cửa phòng tắm vang lên.





Tang Du mặc một chiếc áo phông của Thẩm Bồi Xuyên, Thẩm Bồi Xuyên cao, quần áo anh lớn, Tang Du mặc mỗi thế thôi đã che phủ được đùi.





Cô đứng trong phòng khách: “Anh ăn tối chưa?”





Thẩm Bồi Xuyên nói: “Vẫn chưa.”





Vốn là định đặt cơm hộp.





Tang Du cười cười: “Vậy anh chờ một chút, em đi nấu.”





Nói xong cô đi về phía nhà bếp.





Cô lấy khoai tây từ ngăn giữ tươi trong tủ lạnh ra, lấy thịt bò từ ngăn đá, chuẩn bị làm món thịt bò hầm khoai tây.





Thẩm Bồi Xuyên ngồi trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng bận rộn kia, cả người từ từ thả lỏng, tựa cả lưng vào ghế sô pha.





Anh muốn tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh như vậy.





Nếu là trước kia, giờ này nếu anh không ăn ngoài thì cũng đang ăn cơm hộp.





Khoảng một tiếng sau, Tang Du làm xong đồ ăn, bưng lên bàn và gọi anh: “Đến ăn cơm.”





Cô nấu hai món và dọn hai chén cơm.





“Anh nếm thử đi, đây là lần đầu tiên em nấu món này.” Tang Du gắp một miếng thịt bò hầm bỏ vào bát anh.





Thẩm Bồi Xuyên gắp lên và cho vào miệng, Tang Du hầm thịt bò trong bốn mươi phút, đã rất mềm rồi, hơn nữa còn rất ngon, ăn rất ngon miệng.





“Ngon lắm.” Thẩm Bồi Xuyên nói, gắp một miếng bỏ vào bát Tang Du: “Em cũng ăn đi.”





Tang Du làm nũng với anh: “Anh đút cho em đi.”





Thẩm Bồi Xuyên gắp miếng thịt bò trong bát cô, Tang Du phối hợp, mở miệng, Thẩm Bồi Xuyên đút cho cô miếng thịt bò, hỏi: “Ăn ngon không?”





Tang Du vẫn đang nhai, không có thời gian để trả lời anh, đợi cho đến khi nuốt miếng thịt bò xuống rồi mới nói: “Em đúng là thiên tài. Lần đầu tiên làm mà đã làm ngon như vậy, anh nói xem em có nên mở nhà hàng không?”





Thẩm Bồi Xuyên gắp đồ ăn cho cô: “Học hành cho thật tốt đi.”





Tang Du cười, bưng bát cơm lên ăn.





Thẩm Bồi Xuyên do dự một chút rồi hỏi: “Thứ hai em có rảnh ra ngoài một lát không?”





Tang Du suy nghĩ một lúc, chắc là rảnh, sáng thứ hai không có tiết.





“Sáng thì em rảnh, làm gì?”





“Chúng ta đi đăng kí đi.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô và nói: “Nếu em còn muốn suy nghĩ thì chờ một thời gian…”





“Không cần chờ.” Tang Du vội vàng ngắt lời anh, cô tình nguyện gả cho anh.





“Lễ cưới…”





“Chờ em tốt nghiệp, tổ chức chung với lễ tốt nghiệp, được không?” Tang Du nghĩ rằng đó là một ngày tốt để làm kỷ niệm.





Thẩm Bồi Xuyên nói: “Được.”





Tang Du hỏi:”Tại sao lại muốn đăng ký kết hôn với em?”





Thật ra, cô muốn nghe Thẩm Bồi Xuyên nói anh thích cô.





Muốn để anh ấy thổ lộ tình cảm không phải chuyện đơn giản, nên mới cố tình hỏi anh.





“Quan hệ giữa chúng ta như thế này, nếu không hợp pháp hóa, người khác sẽ nói ra nói vào, không tốt cho em.” Thẩm Bồi Xuyên nghĩ cho cô, dù sao thì cô vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học.





Sự mong đợi của Tang Du đã tan thành mây khói, cô giả vờ tức giận: “Anh kết hôn không phải là vì thích em mà là vì sợ người ta đàm tiếu?”





Thẩm Bồi Xuyên vội vàng giải thích: “Không phải, anh thích em, cho nên không muốn em bị người ta đàm tiếu.”





Tang Du biết, nhưng cố tình trêu chọc anh.





Tang Du ở lại cho đến khi cơm nước xong xuôi, dọn dẹp nhà bếp trước khi Thẩm Bồi Xuyên đưa cô về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK