Lâm Tử Lạp ở đây không được lâu thì Tần Nhã mơ màng ngủ thiếp đi, Lâm Tử Lạp mới rời khỏi.
Đi ra cổng bệnh viện Lâm Tử Lạp lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tông Triển Bạch.
Lúc này, xe của anh đang dừng ở cầu An Trì, anh dựa vào lan can, hai tay đặt ra sau đầu, nhìn mặt sông Trường Giang.
Tô Trạm và Tông Triển Bạch ngồi trên bậc thang.
“Chuyện này, cậu phải cho cô ấy thời gian tiêu hóa, chấp nhận, cô ấy không muốn gặp cậu nên cậu đừng đi trêu chọc người ta, cho cô ấy chút không gian riêng, đồng thời cũng cho mình thời gian yên tĩnh, suy nghĩ xử lý làm sao mối quan hệ của hai người.” Thẩm Bồi Xuyên khuyên bảo anh.
Tô Trạm không nói gì, lẳng lặng lắng nghe, một câu cũng không nói, thỉnh thoảng lại ực một hớp rượu.
Trên bậc thang có rất nhiều lon, có uống rồi mà cũng có lon chưa uống.
Thẩm Bồi Xuyên nổi cáu, anh nói cả nửa ngày, nói rát hết cả cổ họng mà anh vẫn chẳng nói một câu gì.
“Tô Trạm, cậu muốn làm cái gì?” Thẩm Bồi Xuyên quát to, một tay cướp lấy lon bia trong tay anh: “Hối hận rồi có đúng không?”
“Đúng vậy, tôi hối hận!” Đột nhiên Tô Trạm đứng lên, trong lòng anh rất buồn phiền, đá những lon bia trên mặt đất, anh nhìn vẻ kinh ngạc của Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu có biết không? Cô ấy… Cô ấy mang thai, là con của tôi, nhưng tôi lại không biết, tôi nhìn thấy cô ấy toàn thân là máu, Tôi cứ tưởng…Tôi nghĩ là vết thương của cô ấy, chính mắt tôi nhìn thấy dáng vẻ cô ấy từ bỏ mạng sống…”
Tô Trạm ôm chặt ngực: “Chỗ này…” Tay anh nắm thành quả đấm, đập vào ngực: “Chỗ này, đau đến mức sắp chết rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn ra được anh rất khó chịu, nhưng không biết được cảm giác đau khổ này.
Bỗng nhiên anh phát hiện ra những lời khuyên răn mà bản thân vừa nói với anh rõ ràng chẳng có tác dụng gì.
Anh tiếc nuối, anh hối hận, sợ rằng một hai câu cũng không khuyên nổi.
“Tôi biết cậu khó chịu, tôi uống cùng cậu.” Thẩm Bồi Xuyên từ mặt đất đứng dậy cầm lấy lon bia chưa từng mở nắp lên, mở ra, uống ực một ngụm, anh ôm chặt cổ của Tô Trạm, nói vào tai anh: “Sẽ qua thôi, đợi cô ấy khỏe lại thì cố gắng bù đắp, hai người còn trẻ, vẫn còn cơ hội.”
Tô Trạm vẫn cảm thấy đau lòng như cũ, nhưng anh biết hối hận cũng chẳng có tác dụng.
Tiếp theo điều mà anh có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức bù đắp.
Anh giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi vẫn có cơ hội đúng chứ?”
“Đúng vậy, cậu vẫn còn cơ hội.” Thẩm Bồi Xuyên cho anh một câu trả lời khẳng định.
Trong lòng Tô Trạm tốt lên không ít: “Hôm nay cậu uống cùng tôi, tôi không muốn ở đây một mình.”
Anh sợ bản thân sẽ không kiểm soát được.
Thẩm Bồi Xuyên nói được.
Đúng lúc Thẩm Bồi Xuyên hỏi Tông Triển Bạch có muốn ở lại cùng bọn họ thì điện thoại di động trong túi áo bỗng vang lên.
Tông Triển Bạch lấy điện thoại ra, ấn nút nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Tử Lạp: “Tô Trạm đỡ hơn ít nào chưa?”
Tông Triển Bạch ngước mắt nhìn hai người đàn ông đang bá vai nhau đứng trên đường, ừ một tiếng.
“Vậy thì tốt, em ở cổng bệnh viện, nếu anh không rảnh thì không cần qua đây, em gọi xe về.”
Tông Triển Bạch nói: “Anh rảnh.”
Tô Trạm có Thẩm Bồi Xuyên trông trừng.
Anh đứng thẳng người, đi về hướng xe: “Tôi về trước đây.”
Trong lòng Tô Trạm bất bình, anh mất con, còn bị người phụ nữ mình yêu từ chối gặp mặt, trong lòng buồn biết bao, nhưng Tông Triển Bạch lúc này lại về, có vợ rồi nên không cần anh em nữa có đúng không?
“Cậu trọng sắc khinh bạn!” Tô Trạm quát lớn.
Tông Triển Bạch kéo cửa xe bỗng dừng một lát, quay đầu nhìn anh một cái: “Có muốn mặt của Tần Nhã phục hồi không?”
Tô Trạm liền nhụt chí, anh muốn, rất muốn, bây giờ Tần Nhã chỉ gặp mặt Lâm Tử Lạp, Lâm Tử Lạp thu xếp không được nên phải tìm Tông Triển Bạch.
“Tôi không có ý gì đâu, cậu đừng có mà chấp nhặt đấy nhé.” Mắt Tô Trạm đỏ ngầu lộ vẻ tức giận bỗng cười.
“Yên tâm.” Không cho phép nhiều lời, là anh em bao nhiêu năm này, anh nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất điều trị cho Tần Nhã.