Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là chúng ta.” Hà Văn Hoài nhắc nhở: “Mặc dù tôi cho người đi nhưng lệnh bắt giữ thì lại là bút tích của chú.”





Họ là châu chấu trên cùng một sợi dây, đừng mong có thể rũ sạch.





Nhà họ Hà khi còn phát triển mạnh đã đào tạo người của mình, chỉ là thành phố B có nhà họ Văn và nhà họ Trần, người của ông ta căn bản không có cơ hội ra mặt.





Nếu không có Trần Thanh thì ông ta cũng không lấy được lệnh bắt giữ.





Trần Thanh cười khẽ: “Lỡ lời, đừng để trong lòng, chúng ta cùng trên một thuyền.”





Hà Văn Hoài nhìn thấy ánh mắt hạ quyết tâm của ông ta rồi nói với người trong điện thoại: “Cậu dẫn theo nhiều người như thế để làm gì? Hôm nay nhất định phải bắt được người cho tôi!”





Cúp điện thoại, Hà Văn Hoài đặt điện thoại lên bàn, tâm trạng căng thẳng nói: “Chỉ đành đợi thông tin thôi.”





Trần Thanh rót trà cho ông: “Lần này chắc chắn là tin tốt.”





Hà Văn Hoài làm gì còn tâm trạng mà uống trà, đây là người duy nhất trong tay ông, nếu như không thành công, thì cũng như những gì Trần Thanh nói, còn muốn bắt người thì khó.





“Mong là tin tốt.”





Ông nhìn Trần Thanh: “Không được bỏ rơi tôi.”





Trần Thanh nghiêm mặt, không vui nói: “Không tin tôi à?”





“Không phải.” Hà Văn Hoài rót trà cho ông ta: “Không phải lòng không đáy, nên…”





Trần Thanh ý vị sâu xa nhìn ông ta, cầm cốc trà đặt gần môi, chỉ cần giải quyết thuận lợi Lâm Tử Lạp, chuyện này sẽ nhanh chóng truyền đến tai Tông Triển Bạch, chuyện lần này là do nhà Hà làm.





Thì có liên quan gì đến Trần Thanh ông chứ?





Bắt người cũng không phải người của ông.





Chủ định của nhà họ Hà là muốn biến mất từ trên mảnh đất này.





Mà ông ta chỉ là lợi dụng giá trị còn thừa lại thôi.





Hà Văn Hoài nên vui mừng, đến lúc này còn có thể bị lợi dụng.





Bệnh viện.





Người đó quay lại bệnh viện, anh ta có thể vào cục cảnh sát là nhờ công sức của nhà Hà. Vài năm nay anh ta chẳng làm bất kì chuyện gì vì nhà Hà, đến nay vẫn có thể lợi dụng anh ta, nói gì cũng không lùi lại được.





Anh ta vội vàng nắm chặt lấy tờ giấy trong tay, nếp nhăn biến dạng.





Tông Triển Bạch quan sát sự thay đổi của anh ta, ý thức được tiếp theo anh ta có thể sẽ làm gì. Anh nhìn Lâm Tử Lạp, từ đầu đến cuối cô không nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó.





Cô đặt tay lên chăn, vội vàng nắm chặt ga giường, cả bàn tay toàn là mồ hôi. Bên đối phương nhiều người quá, nếu như đánh nhau, Tông Triển Bạch dù kiên cường thế nào, cũng không thể nào chú ý đến cô.





Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng lại không hề thể hiện ra một chút nào.





Nếu không phải đang mang thai, thì chẳng có tí lo lắng nào, bởi vì cô tin anh, chỉ là cơ thể bây giờ của cô…





Lại tăng thêm sự chú ý của anh.





Tông Triển Bạch hỏi: “Sợ không?”





Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Con em rất kiên cường.”





Trước đây khi mang thai Lâm Hy Thần và Lâm Huệ Tinh, cô từng bị tai nạn, ngã, lúc nhảy xuống từ chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, con của cô vẫn không sao.





Người đó hăng hái: “Tôi công bằng chấp hành pháp luật, ai cũng không được ngăn cản bắt tội phạm tình nghi!”





Người đó xông pha đi đầu, xông lên phía trước, người phía sau như trong lòng có tính toán, hùng hổ đi vào trong.





Tông Triển Bạch đứng yên ở đó, không biết từ lúc nào mà cúc áo trên bộ vest của anh đã cởi ra. Dáng người anh cao, khí thế hừng hực, lúc người đó sắp chạm đến giường bệnh, không biết từ lúc nào anh lấy ra một khẩu súng, hướng thẳng đến giữa trán người kia.





Lúc này, ngoài cửa có mấy người xông vào bao vậy, hơn nữa còn nghe thấy có người nói lời độc ác: “Tốt nhất thành thật chút đi.” Căn phòng không lớn bỗng trở nên chật chội, Bồi Thẩm Xuyên bước ra từ trong đám người đó.





Người giữ cửa quay về báo tin, Bồi Thẩm Xuyên mới có thể đưa người đến kịp.





“Nói, cậu là người của ai?” Nòng súng lại áp chặt vào giữa trán người đàn ông kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK