Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô mới chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng giống như đã đi qua nửa đời người.





Thời điểm đau khổ tủi thân nhất đều đã qua rồi, bây giờ tính tình của cô cũng mới có thể bình tĩnh, cũng đã không còn kích động bộc lộ hết tất cảm xúc ra ngoài, giống như người bốn mươi tuổi.





Cô đã nhìn thấu cuộc đời này, dù tình yêu có mãnh liệt đến đâu thì cũng sẽ có lúc tan thành mây khói.





Có thể cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường củi, gạo, dầu, muối, mắm, dấm, chè, mà vẫn yêu nhau sâu đậm là quý giá nhất.





“Lúc mới đến thành phố C chưa được bao lâu, em đã gặp một người ăn xin ở ven đường. Cũng không biết anh ta đã mặc bộ quần áo trên người bao lâu rồi, nó bẩn thỉu rách rưới, không còn nhìn thấy dáng vẻ ban đầu. Tóc anh ta được buộc lại và khô héo như rơm rạ, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Anh ta luôn ngồi một chỗ, có khi cười khúc khích, có khi ôm đầu khóc, những người bên cạnh luôn thay phiên cho anh ta thức ăn, lúc đầu em cứ nghĩ anh ta bị điên.





Sau đó, em nghe người gần đó kể thì mới biết được thì ra anh ta bị tâm bệnh.”





Cô quay đầu nhìn Tông Triển Bạch: “Anh ta bị như vậy là vì vợ anh ta bị khó sanh, mất máu quá nhiều mà chết, một xác hai mạng, sau đó anh ta cũng bị điên luôn.”





Người ăn xin đó ngồi gần tú phường mà Thiệu Vân đã thuê lần đầu tiên cho cô, mỗi lần đi đến tú phường cô đều nhìn thấy anh ta ngồi đó, một hôm cô đi ngang qua đó nhưng không thấy anh ta nữa, Thiệu Vân nói anh ta chết rồi, anh ta bị ung thư nhưng không được điều trị.





Lúc ấy cô đã nghĩ, tại sao vận mệnh lại nghiệt ngã như vậy làm cho một người luôn sống trong đau khổ.





Cho nên chuyện cô mong muốn nhất là người cô quan tâm đều có thể sống bình an khỏe mạnh, bản thân mình cũng giống như vậy: “Em không muốn mất đi người em yêu, cũng không muốn người em yêu mất đi em.”





Cô đột nhiên bày tỏ tình cảm làm anh không kịp phản ứng lại.





“Anh sẽ không điên, em cũng sẽ không rời xa anh.” Tông Triển Bạch ôm cô vào lòng, véo hai má của cô: “Suốt ngày trong đầu em toàn nghĩ cái gì đâu không hà.”





Lâm Tử Lạp vỗ tay anh một cái: “Anh làm em đau quá hà.”





Tông Triển Bạch xùy một tiếng: “Em cũng biết đau hả? Nếu sau này em còn suy nghĩ lung tung anh sẽ…”





“Anh sẽ như thế nào?” Lâm Tử Lạp nắm cà vạt kéo anh về phía mình, Tông Triển Bạch ngồi thẳng dậy, vòng eo cứng rắn ổn định, Lâm Tử Lạp kéo không được, nũng nịu nói: “Bây giờ anh dám ăn hiếp em? Sau này anh tìm người khác đám cưới với anh đi.”





Tông Triển Bạch thấy cô cãi cùn thì cười: “Rõ ràng là em muốn ghìm chết anh, sao bây giờ lại đổi thành anh ăn hiếp em rồi?”





Lâm Tử Lạp ngồi không thoải mái, dứt khoát nằm xuống ghế sô pha bằng da trơn bóng, đầu gối lên đùi của anh, cầm cà vạt của anh ngắm nghía: “Chắc chắn là anh ăn hiếp em rồi, em đánh không lại anh, anh cao hơn em nhiều như vậy, nặng hơn em, tay to hơn em.”





Tông Triển Bạch bật cười: “Sau này anh để em…”





Lâm Tử Lạp hứng thú: “Đánh không đánh trả mắng không mắng lại đúng không?”





“Không phải.”





Lâm Tử Lạp nhìn vào con ngươi đen nhánh của anh hỏi: “Vậy đó là cái gì?”





Anh cười xấu xa: “Anh cho em nằm trên.”





Lâm Tử Lạp không phản ứng hỏi: “Trên cái gì?”





“Trên người anh.” Anh cười.





Lâm Tử Lạp: “…”





“Nhất định trong mắt người ngoài anh là người không gần nữ sắc. Là người đàn ông thanh cao và cấm dục, thực ra anh không phải như vậy.” Lâm Tử Lạp xem ra rất hiểu rõ anh.





Người bên ngoài thanh lịch tao nhã, ẩn giấu bên trong tính trầm lặng, không ai biết rằng còn có mặt cuồng nhiệt.





Nói mười câu hết chín câu không nghiêm chỉnh.





Trước đây sao cô không phát hiện ra nhỉ?





Tông Triển Bạch cúi thấp người, môi khẽ hôn lên chóp mũi cô, cười hỏi: “Vậy anh là dạng gì?”





Lâm Tử Lạp nghiêng đầu tránh đi, lại bị chặn lại: “Không cho phép trốn.”





Anh mỉm cười, ánh mắt mang chút trêu ghẹo cô, Lâm Tử Lạp quyết định không trốn tránh, chiếm lấy quyền chủ động, cô nhìn thẳng vào đôi mắt nhu tình của anh, bắt lấy cà-vạt, chậm rãi thu gần khoảng cách, cuối cùng dừng lại ngay cổ áo, mở một cúc áo.





Đầu ngón tay của cô như vô ý chạm vào da thịt anh, làm cho anh miệng đắng lưỡi khô, hầu kết chuyển động lên xuống, khàn giọng hỏi: “Làm sao, có muốn hiện tại làm thử?”





Cánh môi Lâm Tử Lạp hồng hào, thật giống hai cánh hoa hé lộ, khóe miệng khẽ mở, giọng nói phảng phất mang theo ý cười ngượng ngùng: “Được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK