Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 469:





Bà cụ không yên tâm với thái độ này của anh ta: “Cháu cũng đã kết hôn rồi, còn có cái gì chưa chuẩn bị xong? Sao vậy, chẳng lẽ trong lòng cháu còn nghĩ đến cái con Lưu Phi Phi đó?”





“Cháu đâu có, sao bà lại nhắc đến cô ấy?” Tô Trạm cảm thấy hôm nay bà cụ không hề bình thường, đầu tiên là nói đến chuyện ba mẹ của anh, rồi lại nhắc đến chuyện mối tình đầu, bà muốn làm gì đây?





“Bà nội, có phải bà không thoải mái chỗ nào không? Bà không thoải mái thì cứ nói, cháu sẽ gọi bác sĩ đến…”





“Bộp….”





“Cháu đang nguyền rủa bà à?” Bà cụ vỗ lên người Tô Trạm.





Tô Trạm mới nhỏ giọng: “Vậy sao bà lại cứ nói chuyện trước kia vậy.”





Bà cụ nhấn mạnh: “Bà đang lo lắng cho cháu!”





Tô Trạm đắp kín chăn cho bà: “Cháu cũng đã lớn rồi, cháu tự có chừng mực, bà cứ giữ gìn sức khỏe, đã là quan tâm lớn nhất với cháu rồi.”





Bà cụ nhẹ nhàng thở dài, nói với anh ta: “Tô Trạm, bà nói với cháu, bà rất thích Tân Na, sau này dù có xảy ra chuyện gì, cháu có gặp ai đi nữa, cũng không thể thay lòng.”





“Cháu biết, bà yên tâm.” Tô Trạm cũng không để trong lòng, bà cụ lúc nào cũng vậy.





Thích nói nhiều.





Sau đó không lâu lắm, Tân Na mua đồ ăn về, cô đặt đồ đạc lên bàn: “Cháu không quen chỗ này lắm, chạy một lúc mới mua được.”





Để đồ xong, cô đưa ví tiền cho Tô Trạm: “Ví tiền của anh này.”





“Cứ để ở chỗ em đi.” Tô Trạm không nhận, gỡ ra túi nem cuốn nhét vào miệng hai cái, vừa nhai vừa nuốt, uống một hớp nước: “Em ở đây chăm sóc bà nội, anh đi ra ngoài có chút chuyện.”





Tân Na nói “Ừm”.





Tô Trạm rời đi, Tân Na kê cao giường của bà cụ lên, sau đó đi tới bưng cháo ra, ngồi ở trên ghế, đút cho bà cụ ăn: “Bà nội ăn cháo đi.”





Bà cụ cười híp mắt, há miệng.





Tự bà có thể ăn, nhưng lúc này bà chỉ muốn để Tân Na chăm sóc cho mình.





Tân Na bưng chén cháo, biết cháo không nóng, mới đưa lên miệng cho bà cụ.





Một chén cháo nhỏ, Tân Na đút từng chút một đến hết, cô rút một tờ giấy cho bà cụ lau miệng, bà cụ nửa nằm không nhúc nhích, hưởng thụ sự chăm sóc của Tân Na.





“Cháu nói xem Tô Trạm đi ra ngoài làm cái gì?” Bà cụ hỏi.





Tân Na dọn bàn: “Cháu cũng không biết.”





“Vậy cháu cũng không hỏi sao?” Bà cụ lại dò xét hỏi.





Tân Na cũng không mấy để ý, càng không nghĩ sâu xa những lời này của bà cụ, dọn bát bỏ vào thùng rác: “Không phải anh ấy nói có việc sao, chắc chắn là có chuyện cần phải xử lý, anh ấy có việc gấp thôi, bà đừng quá lo lắng.”





Tân Na nghĩ rằng bà cụ đang lo lắng cho Tô Trạm, rửa tay đi tới hạ giường xuống, để bà cụ nghỉ ngơi cho khỏe: “Cháu ở nơi này chăm sóc bà, có gì bà cứ gọi con, bây giờ ngủ một giấc thật ngon.”





Bà cụ quả thật cũng mệt mỏi rồi, nói chuyện một lúc thì cảm thấy hơi mệt, thái độ của Tân Na làm bà rất hài lòng.





Không hỏi chuyện của Tô Trạm chứng minh là tin tưởng anh ta.





Nhưng Tô Trạm không nói chuyện mình làm, có lẽ vẫn còn muốn giữ lại điều gì





Bà cụ không kìm chế được thở dài một cái.





Tô Trạm đi ra khỏi phòng bệnh lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Bồi Xuyên.





Rất nhanh đã có người nghe.





“Cậu đang ở chỗ nào?”





“Bệnh viện.” Thẩm Bồi Xuyên không hiểu gì, trong điện thoại không phải là nói đang cứu chữa cho Hà Thụy Trạch sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK