Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Khuynh đứng sững sờ, lần đầu tiên Lý Tịnh mất bình tĩnh nói với ông nhiều như vậy.





Dù trái tim có cứng rắn đến đâu thì cũng từ máu thịt mà thành, trong lòng Văn Khuynh cũng bị rung động.





Ông thừa nhận, khi còn trẻ ông luôn bận bịu công việc, không quan tâm đến gia đình.





Bắt ông thừa nhận sai lầm, không thể nào.





Đây chính là tính cách của ông, có thể nhận ra lỗi lầm của mình, bảo ông cúi đầu dỗ dành bạn, xin lỗi bạn thì ông lại không làm được.





Văn Khuynh bước tới cầm giấy lau nước mắt cho Lý Tịnh: “Được rồi.”





Lý Tịnh xoay người đi không nói gì.





Văn Khuynh thở dài: “Chừng này rồi còn muốn tôi dỗ bà nữa à?”





Nước mắt Lý Tịnh lại rơi xuống nhiều hơn.





Con người này thẳng thắn như vậy, đối với tình cảm của Lý Tịnh chưa từng nghi ngờ, chắc phải đến khi heo biết leo cây ông cũng không biết dịu dàng là như thế nào.





Sống hơn nửa đời người, Lý Tịnh rất rõ tính tình của ông, không khỏi thở dài một tính, muốn làm khó ông một chút, nói ly hôn là để doạ ông, chứ có thể ly hôn thật được sao?





Nhưng nỗi uất ức trong lòng cũng là thật.





Không có người phụ nữ nào không khao khát được yêu thương cả.





Bà cũng vậy, bà chỉ là người phụ nữ bình thường.





Bà đẩy Văn Khuynh ra, quay người đi vào phòng.





Văn Khuynh đứng trong phòng khách, đi vào không được mà đi ra cũng không xong.





Ông không biết mình nên làm gì.





Ông già thế này rồi đây là lần đầu tiên không biết thế nào mới là ổn.





Ông thở dài rồi ngồi xuống sofa.





Cũng không đi tìm Tông Triển Bạch.





Lý Chiến ra khỏi nhà họ Văn, không đi tìm Tông Triển Bạch mà đi tìm Tô Trạm.





Lúc này Tô Trạm đã chuẩn bị xong đơn kiện, đang định đến toà án thì bị Lý Chiến ngăn lại.





“Tô Trạm, tôi có thể nói với cậu vài câu không?”





“Không rảnh.” Tô Trạm từ chối thẳng, anh hiện đang bận, không có thời gian tán gẫu.





Lý Chiến không bận tâm, kéo Tô Trạm qua một chỗ không người, Tô Trạm lườm anh ta: “Giờ tôi rất bận, đừng có làm loạn.”





Lý Chiến tiếp tục bước lên trước, nói: “Tôi không làm loạn.”





Tô Trạm thấy dáng vẻ anh ta thực sự lo lắng liền đi theo.





Tới một bóng cây, một nơi yên tĩnh, Lý Chiến mới dừng bước, anh nghiêm túc nhìn Tô Trạm: “Cậu nói xem, là ai muốn hãm hại chị dâu?”





Tô Trạm cau mày hỏi ngược lại: “Cậu không biết sao?”





Trong suy nghĩ của anh, chuyện Văn Khuynh làm, người làm con trai như Lý Chiến chắc không thể không biết chứ.





Lý Chiến rũ mắt: “Là ba tôi?”





Giọng nói của anh có chút do dự, đương nhiên anh không hi vọng chuyện này liên quan đến Văn Khuynh.





Thế nhưng câu trả lời của Tô Trạm như hất một gáo nước lạnh: “Cậu biết rồi còn hỏi.”





Mất một lúc Lý Chiến mới tỉnh ra, sao lại có thể như vậy được chứ?





Tại sao Văn Khuynh phải làm vậy?





“Này, cậu không sao chứ?” Tô Trạm vỗ vai Lý Chiến: “Tôi phải đi rồi, tôi còn có việc.” Tô Trạm quay đi, dường như nghĩ tới chuyện gì lại nhìn lại Lý Chiến: “Nếu có thời gian thì về khuyên ba cậu đi, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói, cần gì phải làm tổn thương tình cảm.”





Lý Chiến hừ một tiếng: “Ông ta tự cho mình là nhất, có chịu để lời ai nói vào tai đâu.”





Tô Trạm nhìn anh, biết chuyện này Lý Chiến đã hết cách, bàn tay nặng nề đặt lên vai Lý Chiến: “Bảo trọng.”





Một bên là ba ruột, một bên là Tông Triển Bạch, có lẽ bây giờ anh ấy là người khó chịu hơn ai hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK