Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 427:





Bà chỉ chỉ Thẩm Bồi Xuyên, rồi lại chỉ chỉ Tô Trạm: “Hai cái đứa này, không có thông minh như Cảnh Hạo, nhìn xem dâu nhà người ta, muốn mũi cao có mũi cao, muốn mắt to có mắt to, rồi nhìn hai đứa nhỏ này xem, rồi tự nhìn bản thân mình xem, hai đứa có cái gì?”





Lâm Tử Lạp “….”





Cô cảm thấy rất ngại ngùng, tự dưng lại được người khác khen trực tiếp.





Thẩm Bồi Xuyên day day trán, sao lại lôi hắn ra nói cùng rồi?





Tô Trạm chỉ ước có cái mo che mặt mình lại.





Đúng vậy, hắn không có bản lĩnh như Tông Triển Bạch, có nhất thiết phải nói rõ ràng như vậy không?





Rất là đau lòng đó nha.





Ở đây vui mừng nhất chính là Tông Triển Bạch, khoé môi hắn khẽ nhếch lên, đôi mắt cũng sáng rực, có gì tự hào hơn là được người khác khen vợ khen con của mình?





“Bà nội, chúng ta đi thôi, đi đi.” Tô Trạm kéo bà lão: “Đợi chút nữa là không có gì ăn đó.”





“Con chỉ biết ăn, không tìm được vợ, bà đây lột da con!” Bà lão thẳng thắn doạ nạt.





Tô Trạm cười tí tửng “Bà lột da con rồi, ai chăm sóc bà lúc về già?”





“Ta mà cần con nuôi, sẽ không phải đến viện dưỡng lão?” Bà lão không chịu thua đáp trả luôn.





Lâm Tử Lạp cười, dường như đã biết tính cách của Tô Trạm giống ai rồi, chính là giống như bà nội.





Hoạt ngôn.





Tính tình kiểu này rất hay, tóc gần bạc trắng đầu rồi, nhưng xem chừng tinh thần rất tốt, thậm chí còn có sức sống hơn nhiều người trẻ.





Lâm Tử Lạp bế con quay người lại, chuẩn bị lên lầu thì phát hiện Tân Na đứng một bên, sắc mặt không được tốt lắm.





Cô đưa con cho Tông Triển Bạch bế “Anh xem chừng hai đứa nhỏ nhé.”





Cô định nói riêng vài câu với Tân Na.





Lúc Tông Triển Bạch đón con gái, ghé sát vào tai Lâm Tử Lạp, thì thầm “Vợ anh thật giỏi, sinh một lúc cho anh hai đứa con.”





Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn hắn, cái người này…





Hắn rụt người cũng rất nhanh, như thể vừa rồi chưa nói một lời nào, một tay bế con gái, một tay dắt con trai “Chúng ta đi.”





“Tôi đi cùng với.” Thẩm Bồi Xuyên cũng đi theo, đợi thêm một ngày, hắn cũng chẳng có chuyện gì, đành tìm một vài chuyện giết thời gian “Ba người chúng ta vừa đủ một bàn.”





“Đủ một bàn làm gì ạ?” Lâm Tinh Tuyệt hỏi.





Thẩm Bồi Xuyên trả lời “Tất nhiên là đánh bài rồi.”





Tông Triển Bạch luờm hắn một cái “Muốn chơi, ra ngoài mà chơi.”





Cấm dạy hư con của hắn.





Thẩm Bồi Xuyên cười cười “Tôi chỉ đùa chút thôi mà.”





“Chú Thẩm, hai người chúng ta chơi sharpshooter đi.” Lâm Tinh Tuyệt buông tay Tông Triển Bạch ra, chạy đến chỗ Thẩm Bồi Xuyên, gần đây cậu nhóc mới phát hiện ra một trò chơi rất hay, đúng lúc không có đối thủ.





Nghe thấy cái tên này, Thẩm Bồi Xuyên rất hứng thú “Được.”





Hai người cùng chung chí hướng, tíu tít lên lầu.





Dưới lầu, Lâm Tử Lạp đi đến trước mặt Tân Na “Hai người chúng ta ra ngoài đi bộ đi.”





Tân Na gật đầu.





Ngoài trời có gió, Lâm Tân Như khoác thêm áo, hai người phụ nữ dạo bước ven đường.





Bên tai còn nghe rõ tiếng gió vù vù.





Lâm Tử Lạp không mở miệng trước, dù sao đây cũng là tâm sự của Tân Na, cô cũng không biết phải làm sao mở lời.





Qua hồi lâu, Tân Na mới mở miệng nói “Em với Tô Trạm là giả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK