Lâm Huệ Tinh chạy ra hỏi: “Mấy giờ ba về?”
Anh bế con gái lên, hôn vào trán cô bé: “Nhanh thôi, tối nay cứ ở lại đây, đừng về kia nữa.”
Sức khoẻ Lâm Tử Lạp không thích hợp đi ra ngoài, hai con ở đây cũng có thể chơi cùng cô.
“Vâng.” Lâm Huệ Tinh vui vẻ trả lời, ở đây có ba và mẹ, đương nhiên cô bé muốn ở đây rồi.
Tông Triển Bạch đặt con xuống: “Đi đi.”
Lâm Tử Lạp đứng ở phòng khách nhìn anh: “Anh về sớm nhé.”
Anh nói được rồi lái xe tới vườn Phù Dung.
Sau khi tới nơi, anh đỗ xe xong thì đi vào, phục vụ lập tức nghênh đón: “Anh là Tông Tông phải không ạ, ông Văn đã ở bên trong đợi anh rồi.”
Tông Triển Bạch khẽ gật đầu, ý bảo anh ấy dẫn đường.
Trong phòng bao trồng một bông hoa sen trắng, duyên dáng yêu kiều ở trong ao hình vuông, nước suối róc rách chảy qua đá cuội rực rỡ, rất lịch sự tao nhã, cũng rất tinh xảo.
Tông Triển Bạch đi vào, vòng qua cây phù dung ở giữa, nhìn thấy Văn Khuynh đang ngồi trước bàn trà trong đình, anh bước nhanh qua đó.
Văn Khuynh nghe thấy tiếng bước chân, không cần quay đầu cũng biết là ai: “Quả nhiên vẫn là cháu hiểu bác.”
Lý Chiến vẫn ngốc nghếch cho rằng mình đã được như ý.
Nếu ông không cố ý để Lý Chiến biết thì anh ấy sẽ không thể mở được máy tính của ông.
Tông Triển Bạch im lặng ngồi đối diện.
“Quả nhiên bác đã già rồi.” Vẻ mặt ông ta không tốt lắm, chấp niệm trong lòng chưa từng buông bỏ được, thời gian quá lâu đã sớm mọc rễ nảy mầm.
Ông không thể đánh mất đứa con trai duy nhất của em gái.
Ông đẩy túi hồ sơ tới trước mặt Tông Triển Bạch: “Ngày mai cảnh sát sẽ tuyên bố kết quả bản án, là Hà Thuỵ Trạch tự ý vượt ngục, bị cảnh sát bắn chết chứ không liên quan gì đến Lâm Tử Lạp. Trong này có toàn bộ tài liệu của khi ấy, sau khi tiêu huỷ sẽ không để lại chút dấu vết nào.”
Tông Triển Bạch không mở ra nhìn, chỉ thản nhiên nhìn ông ta.
Dường như sự chuyển biến này tới hơi nhanh.
Văn Khuynh thở dài: “Bác biết, nếu cháu thật sự làm thì cả hai ta sẽ không còn cơ hội gặp nhau ở đây nữa, dù sao cô ấy cũng đã sinh cho cháu hai đứa con. Nếu là bác, có lẽ bác cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ vợ con mình.”
Tông Triển Bạch im lặng lắng nghe, không hề có bất kỳ phản ứng gì.
“Văn Nhàn ấy à, từ nhỏ đã xinh đẹp, được rất nhiều người thích, bác chỉ có một mình nó là em gái nên đương nhiên sẽ thương yêu. Tình cảm của ba mẹ cũng tốt, tình cảm của bác và bà ấy cũng sâu đậm, có lẽ vì không khí gia đình nên tình thân cũng sâu sắc hơn bất cứ thứ tình cảm nào.
Nhớ khi Văn Nhàn vừa ra đời không lâu, khi đó bác cũng mới chỉ mấy tuổi, có lẽ là khi mới biết ghi nhớ sự việc không được bao lâu, ba đã nói với bác rằng đây là em gái con, con phải bảo vệ em, chăm sóc em, vì trên người hai đứa chảy chung một dòng máu, có cùng một người mẹ, hai đứa là người thân nhất trên đời này.
Bác vẫn luôn ghi nhớ, bác cũng yêu thương, bảo vệ nó.”
Nói rồi ông ngước mắt nhìn Tông Triển Bạch: “Nó qua đời khi tuổi vẫn còn trẻ, khi đó bác thật sự rất khó chấp nhận, đã tạo thành một cú shock rất lớn với bác, thật sự muốn gõ vào đầu ba xem trong đó chứa gì, vì sao không quý trọng nó, chăm sóc tốt cho nó để nó còn trẻ như vậy mà đã…”
Văn Khuynh rất đau lòng, cũng rất tiều tuỵ.
Tông Triển Bạch từ từ ngẩng đầu nhìn ông, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vì trong này có khúc mắc mà anh cũng không rõ, chỉ có thể đợi người đi điều tra gửi tin tức tới.
Anh vẫn luôn cho rằng Văn Nhàn là mẹ ruột của mình, đóng vai là nhân vật gì trong chuyện cũ năm xưa, vì sao ngay cả Văn Khuynh cũng không biết gì?
“Bác biết có lẽ chúng ta không thể quay lại như lúc trước được nữa, nhưng hy vọng cháu có thể tha thứ cho bác, bác vẫn chưa thể buông bỏ được chuyện cái chết của Văn Nhàn, có lẽ đây là chấp niệm đời này của bác.”
Ông đứng dậy, cho dù cơ thể không còn kiên cường như lúc trước, nhưng vẫn đứng thẳng tắp.
“Bác rất muốn biết, khi ấy chủ ý này là cháu tự đưa ra hay người khác gợi ý cho cháu?”