Cô rất rối loạn.
Tông Triển Bạch dịu dàng lau nước mắt ở khoé mắt cô, ngón tay lướt qua mắt cô, má cô: “Không đâu, anh còn phải sống cùng em tới khi đầu bạch răng long, không nỡ chết. Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung, ăn chút đi, lát nữa Quan Kình tới thì chúng ta đi.”
Lâm Tử Lạp ôm lấy cổ anh rồi vùi mặt vào cổ anh, có chút nghẹn ngào: “Nhớ lời anh nói, anh mà dám có chuyện gì thì em sẽ đưa con anh đi tái giá, để con anh mang họ người đàn ông khác, đội cho anh cái nón xanh thật lớn trên đầu.”
Tông Triển Bạch cắn vành tai tai cô, có lẽ là bị đau nên Lâm Tử Lạp run lên, anh nhẹ nhàng hơn nhưng lời nói vẫn vô cùng hung ác: “Em dám tìm thì anh sẽ chặt gian phu ra ném cho chó ăn.”
Lâm Tử Lạp bật cười.
Tông Triển Bạch xoa mắt cô: “Vợ anh không xấu, khi cười rất đẹp.”
“Ăn thôi.” Tông Triển Bạch bưng bát lên, vẫn chưa nguội, Lâm Tử Lạp đưa tay cầm: “Em tự ăn.”
Tông Triển Bạch không đưa, múc một thìa đưa tới bên miệng cô: “Anh đút, phải hầu hạ em cẩn thận, tránh cho em ngày ngày nghĩ đội nón xanh cho anh.”
“Ai đội nón xanh cho cậu?” Tô Trạm đi tới cửa thì nghe thấy giọng Tông Triển Bạch.
Vẻ mặt Tông Triển Bạch không có biểu cảm gì liếc nhìn anh ấy, Tô Trạm bĩu môi không nói gì.
Chỉ thấy có mình anh ấy thì Tông Triển Bạch hỏi: “Quan Kình đâu?”
“Đang sắp xếp chỗ ở, tôi tới đón hai người.” Anh ấy đến công ty tìm Tông Triển Bạch, vừa khéo Thẩm Bồi Xuyên đang đưa người tới công ty nên để Quan Kình sắp xếp.
Anh nghe được chuyện hôm nay từ Thẩm Bồi Xuyên, chuyện trên mạng đã giải quyết xong, anh cũng không có chuyện gì làm. Thẩm Bồi Xuyên bận rộn hơn anh, Quan Kình còn phải sắp xếp chỗ ở nên anh đã nhận việc tới đón hai người về.
Anh ấy đứng ở đầu giường, lần đầu tiên nhìn thấy Tông Triển Bạch hầu hạ người khác, cảnh này không được thấy nhiều, anh phải thưởng thức một chút.
Tông Triển Bạch liếc anh ấy rồi hỏi vú Vu: “Có đồ gì cần cầm không?”
Vú Vu đã thu dọn xong, cũng không có nhiều đồ, chỉ có quần áo Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch thay ra đã giặt và một vài đồ dùng hàng ngày, vali lớn là quần áo, vali nhỏ là đồ dùng hàng ngày.
“Đưa cho cậu ấy cầm.”
Tô Trạm: “…”
Anh ấy kéo valo, nhìn Lâm Tử Lạp: “Chị dâu nhìn thấy chưa? Đây chính là vô nhân tính.”
Lâm Tử Lạp cười.
Tô Trạm cầm đồ xong, vú Vu ôm bó hoa trên bàn vào lòng, đứng bên cạnh, chờ Tông Triển Bạch đút cho Lâm Tử Lạp xong sẽ ra viện.
Lâm Tử Lạp ăn gần hết bát cháo, cô thật sự không ăn tiếp được nữa.
“Ăn no rồi à?”
Lâm Tử Lạp gật đầu, sợ anh lại ép mình nữa, bèn hấp tấp nói: “Ăn nhiều sẽ khó chịu.”
Tông Triển Bạch buông bát xuống, đi rửa tay, khi đi ra thì vú Vu đã dọn bàn xong, một tay ôm bó hoa, một tay xách hộp đồ ăn.
Anh đi tới khom người bế Lâm Tử Lạp lên: “Chúng ta đi thôi.”
Cô gầy, Tông Triển Bạch chỉ cần dùng hai phần sức lực đã dễ dàng bế được cô lên, Lâm Tử Lạp ôm cổ anh.
Vú Vu theo sau anh.
Vào thang máy rồi nhanh chóng xuống tầng một, Tông Triển Bạch bế cô ra khỏi bệnh viện. Xe Tô Trạm đi tới đang đỗ bên đường, anh ấy mở cửa xe, tiện cho Tông Triển Bạch bế Lâm Tử Lạp ngồi vào.
Đúng lúc Tông Triển Bạch đặt Lâm Tử Lạp vào ghế sau…
“Tổng Tổng giám đốc Tông.”
Phía sau vọng lại một giọng nói.”
Dù không quay đầu lại, Tông Triển Bạch cũng biết đó là ai, nhưng anh cũng không có ý giao tiếp với người ấy.
Anh ung dung đặt Lâm Tử Lạp ngồi ổn định ở vị trí ghế sau rồi đóng cửa xe lại, dường như không muốn để Bạch Dận Ninh nhìn thấy cô.
Anh đi về phía Bạch Dận Ninh, hai tay đặt trên tay vịn của xe lăn rồi nhìn xuống, Bạch Dận Ninh không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, dao sắc loé lên vô hình.