“Cô tới tiệm quần áo mà sao về muộn thế?” Vú Vu liếc nhìn bụng cô: “Cô mới khỏe hơn một chút, phải chú ý đến cơ thể của mình.”
Lúc ra ngoài Lâm Tử Lạp đã nói với vú Vu là mình tới tiệm quần áo.
Nên vú Vu mới hỏi như vậy.
Cô cười đáp: “Tôi biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Cô nhón chân lên mở tủ chén để lấy ly cà phê và khay.
Vú Vu lên tiếng: “Để tôi mang lên cho họ, cô nghỉ ngơi đi.”
Lâm Tử Lạp cười nói: “Không cần, cứ để tôi.”
Cô rót cà phê đã pha vào ly cà phê tinh xảo, sau đó đặt nó lên khay rồi bưng tới phòng làm việc.
Khi đến cửa phòng làm việc, một tay cô bưng khay, tay kia giơ lên định gõ cửa thì giọng của Tô Trạm vang lên từ bên trong.
“Văn Nhàn thật ích kỷ, nếu không muốn thì lúc đó kết hôn làm gì? Vừa muốn tốt cho gia tộc của mình, vừa muốn ở bên người mình thích, vậy nên đã tìm người phụ nữ khác cho chồng mình, chỉ có nhà họ Văn kỳ quái này mới có những người như vậy.”
Cách cánh cửa, Lâm Tử Lạp cũng có thể nghe ra được sự phẫn nộ và ghê tởm trong lời nói của Tô Trạm.
“Ba cậu cũng thế, sao lại không nói sớm, cứ phải…”
Tô Trạm vừa định nói tiếp, Thẩm Bồi Xuyên lập tức ngăn lại rồi lắc đầu với anh ấy.
Tô Trạm cảm thấy rất bực bội: “Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Văn Khuynh. Đợi khi người đi điều tra bắt người nọ về, xét hỏi ra Văn Khuynh là chủ mưu, lúc đó nợ mới nợ cũ tính chung một lượt!”
Mặc dù trong số những người phạm tội lúc đó, người chết thì đã chết, người trốn cũng đã trốn, nhưng nếu chúng từng sống ở thành phố B đều có thể điều tra được bối cảnh của một vài người. Huống hồ quan hệ của bọn anh ở thành phố B rất rộng rãi, muốn điều tra chỉ là vấn đề thời gian.
Ngày hôm nay bọn anh cũng tìm được một manh mối, người đàn ông bắt cóc Lâm Tử Lạp lúc đó đã chết vì tai nạn giao thông, em họ của gã cũng có nhúng tay vào chuyện này, chỉ là giờ cậu ta đã trốn về nhà cũ, bọn anh đã phái người đi tìm.
Manh mối khác thì bọn anh vẫn đang tiếp tục điều tra.
Loảng xoảng…
Tiếng của thứ gì đó bị vỡ vang lên ngoài cửa, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nhìn về phía cửa, Tông Triển Bạch đứng trước cửa sổ sát đất nãy giờ cũng từ từ xoay người lại.
Thẩm Bồi Xuyên đi ra mở cửa, Lâm Tử Lạp đang ngồi xổm dưới sàn nhặt mảnh vỡ của ly cà phê. Ban nãy mắt cô tối sầm, đầu óc choáng váng, tay không cầm chắc nên đã làm rơi cái khay, cà phê văng ra khắp nơi, váy cô cũng dính đầy vệt đen.
Lâm Tử Lạp cúi đầu: “Nghe vú Vu nói các anh đang ở trong phòng, tôi định làm chút đồ uống cho các anh, kết quả bất cẩn làm vỡ rồi.”
Vì quá bối rối nên ngón tay của cô vô tình cắt qua mảnh vỡ sắc bén, ngón tay bị đứt một lỗ nhỏ, máu lập tức chảy ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên đứng gần thấy cô bị thương ở tay thì định đỡ cô, nào ngờ lúc này Tông Triển Bạch bước tới nắm lấy tay cô trước Thẩm Bồi Xuyên, sau đó khoác tay qua vai đỡ cô đứng dậy, vết thương vẫn đang rướm máu ra ngoài.
Lâm Tử Lạp ngẩng lên nhìn anh: “Em càng ngày càng vô dụng, làm gì cũng không xong.”
Anh cụp mắt nhìn ngón tay của cô, hàng mi dày khẽ run lên, giọng anh lạnh lùng: “Vú Vu, lấy hộp thuốc tới đây.”
Vú Vu cầm cây lau nhà và thùng rác đang định quét dọn, nghe Tông Triển Bạch nói bèn đặt đồ xuống đất, sau đó vội vàng đi lấy hộp thuốc.
Lâm Tử Lạp quay sang nhìn vú Vu: “Tôi không sao, không cần lấy hộp thuốc đâu.”
Vết thương nhỏ xíu không cần phải lấy hộp thuốc.
Tông Triển Bạch im lặng nhìn cô.
Cô nhìn vào mắt anh, vờ cười như rất thoải mái: “Vết thương nhỏ thôi, không cần khử trùng, cũng không cần khâu, lấy hộp thuốc làm họ chê cười à…”
Cô vừa dứt lời, anh đột nhiên ngậm ngón tay cô vào miệng để cầm máu giúp cô, hai mắt Lâm Tử Lạp từ từ trợn to lên: “Anh…”
Lưỡi anh đè trên ngón tay cô, cảm giác mềm mại ẩm ướt khiến cô run lên.
Chỗ này có nhiều người đang nhìn, cô phải cố nhẫn nhịn, lông mày nhíu lại như sắp dính vào nhau.
Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu sờ mũi rồi kép Tô Trạm nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”