Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huống chi cô và Tông Triển Bạch có quan hệ đặc biệt.





Có đôi khi cô sẽ nghĩ Tông Triển Bạch ở bên cô là vì hai đứa trẻ, nhưng mà ngẫu nhiên tỏ ra yêu thương sâu đậm lại khiến cô mê muội.





Cô thích Tông Triển Bạch, muốn sinh sống yên ổn với hắn.





Nếu như có thể, cô đồng ý sinh con tiếp cho hắn, chỉ là thân thể…





Bạch Dận Ninh cảm thấy buồn bực trong lòng, đau nhói.





Kỳ thực hắn đã biết từ lâu, thế nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, quả nhiên, lại kết thúc bằng thất vọng.





Hắn kìm nén nỗi chua xót trong lòng, cười khổ: “Em quả thực là không để ý đến sống chết của tôi.”





“Tôi biết, anh ấy có chừng mực.” Cô ở bên Tông Triển Bạch lâu như vậy, biết tính cách của hắn. Hắn không phải người dễ xúc động, đương nhiên cũng không phải là người chịu thua thiệt.





“Ha ha…” Bạch Dận Ninh cười to: “Em chắc chắn vậy sao?”





“Tôi hiểu rõ anh ấy.” Một câu như thế khiến hắn không nói được nữa.





Tín nhiệm.





Chữ ấy trân quý cỡ nào, nhất là giữa vợ chồng.





Bạch Dận Ninh thu lại cảm xúc: “Không biết khi hắn biết được người mà hắn luôn kính trọng lại là kẻ thù của hắn thì hắn sẽ có biểu cảm gì.”





Sắc mặt Lâm Tử Lạp thay đổi, hắn có ý gì?





Hắn biết rồi?





Chuyện đã qua được xóa bỏ sạch sẽ, chỉ có mấy người biết về quá khứ, Bạch Dận Ninh không thể điều tra ra nhanh như vậy được.





Cô bình tĩnh nhìn Bạch Dận Ninh: “Anh có ý gì? Tôi không hiểu anh đang nói gì.”





Bạch Dận Ninh cười: “Em thật sự không biết sao?”





Hiện tại hắn chỉ còn thiếu chứng cứ.





Nguyện vọng cuối cùng của Bạch Hồng Phi là để hắn cưới con gái của Trình Dục Tú, nói cách khác, Trình Dục Tú đã từng sinh con.





Nhưng mà, hiện tại có một bí ẩn.





Con của bà ấy đâu?





Lâm Tử Lạp buông cốc trong tay mình ra, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dận Ninh: “Làm sao tôi biết được?”





Tóm lại, cô không thừa nhận.





Bạch Dận Ninh cười: “Tôi nghĩ, không bao lâu nữa chân tướng sẽ rõ ràng thôi.”





Văn Khuynh cho người đi điều tra chuyện lụa the hương vân ở Bạch Thành, hắn biết ngay từ lúc đầu rồi, dù sao Bạch Thành cũng là địa bàn của hắn.





Cho nên khi người của Văn Khuynh điều tra chuyện lụa the hương vân, hắn còn cố ý cho người truyền tin đồn nói Trình Dục Tú đã từng sinh con.





Văn Khuynh là người trong cuộc, nếu như biết đến chuyện Trình Dục Tú đã từng sinh con, khẳng định sẽ tiếp tục điều tra, đến lúc đó…”





Ngược lại, hắn muốn xem bí mật này còn có thể giấu được bao lâu.





Lâm Tử Lạp nheo mắt lại, thảo nào lần trước đi đến nhà họ Văn, Lý Tĩnh thu dọn bát đũa mà Tông Triển Bạch đã sử dụng.





Hiện tại, cô đã biết vấn đề xuất hiện ở đâu, thì ra là Bạch Dận Ninh giở trò sau lưng.





“Thì ra là anh!” Giọng Lâm Tử Lạp rõ ràng lạnh đi nhiều.





Lần này, cô hiểu lầm thật.





Văn Khuynh nghi ngờ là vì nghe thấy cuộc đối thoại của Lý Tĩnh và Trình Dục Tú.





Người Văn Khuynh phái đi điều tra còn chưa về.





Cho nên chuyện này, nói cho cùng cũng không liên quan gì lắm tới Bạch Dận Ninh.





Chỉ là hiện tại Lâm Tử Lạp hiểu lầm.





Điều này cũng không trách Lâm Tử Lạp không vui, là Bạch Dận Ninh một lòng muốn để lộ bí mật trước kia.





“Điều này có lợi gì cho anh?” Lâm Tử Lạp lạnh lùng nhìn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK