“Thật sao?”
Lý Chiến rõ ràng là không tin.
“Thầy giáo dạy trẻ con không được nói dối, cho nên những lời con nói đều là thật.”
Lý Chiến vẫn có sự tin tưởng đối với Lâm Tinh Tuyệt.
“Thầy tin con, sau này, thầy sẽ che chở cho con.” Lý Chiến ôm lấy Lâm Tinh Tuyệt giống như anh em tốt: “Đưa thầy đến phòng con xem một chút.”
Trình Dục Tú đã chuẩn bị cơm tối xong, Lý Chiến trước đây không đến nhà cũ, không phải Tông Triển Bạch sống ở đó, thì dù muốn ông ấy cũng sẽ không đến.
Trình Dục Tú lịch sự nói: “Tối nay ở lại cùng ăn cơm.”
Lý Chiến không đáp lại.
Trước đây mối quan hệ giữa Tông Triển Bạch và Trình Dục Tú không được tốt, Văn Khuynh và bà ấy lại càng như nước với lửa, cho nên thái độ của ông ấy với Trình Dục Tú cũng vô cùng lạnh nhạt.
Trong khoảng thời gian sống ở đây, Lâm Huệ Tinh cũng nảy sinh tình cảm với Trình Dục Tú, thấy bà ấy bị đối xử lạnh nhạt, cô bé liền từ trên sofa trượt xuống, nhanh chóng chạy tới ôm lấy chân Trình Dục Tú: “Bà nội, bà nấu món gì ngon cho cháu ăn vậy?”
Trình Dục Tú bế cô bé lên: “Cháu muốn ăn món gì? Bà làm cho cháu.”
Cô bé nghiêng đầu, như thể trong chốc lát chưa nghĩ ra muốn ăn món gì.
Trình Dục Tú bế cô bé, ngồi xuống ghế sofa: “Cứ từ từ nghĩ.”
Tông Triển Bạch trong phòng sách đã xử lý xong tài liệu mà Quan Kình gửi qua, liếc nhìn đồng hồ, cầm điện thoại lên gọi điện cho Lâm Tử Lạp, đã lâu như vậy rồi, lẽ ra cô phải tiễn Trang Kha Nguyệt xong và về nhà rồi chứ.
Anh chưa kịp ấn số gọi đi, thì Thẩm Bồi Xuyên đã gọi đến, anh liền bắt máy.
Giọng nói đầy gấp rút của Thẩm Bồi Xuyên lập tức truyền đến: “Không ổn rồi, chị dâu bị bắt rồi.”
Tông Triển Bạch siết chặt điện thoại trong tay: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chuyện này qua điện thoại một hai câu không nói rõ được: “Chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát.”
Tông Triển Bạch cúp máy, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế đi ra ngoài.
Thấy Tông Triển Bạch ra ngoài, Lâm Huệ Tinh liền hỏi: “Ba phải ra ngoài sao?”
Tông Triển Bạch nhìn con gái, khẽ mỉm cười với cô bé: “Ba có chuyện, phải ra ngoài, sẽ về nhanh thôi.”
Cô bé gật đầu lia lịa, nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
Nụ cười này xuyên qua trái tim Tông Triển Bạch, anh bước đến, đặt một nụ hôn lên trán con gái và xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé.
Trình Dục Tú thấy bây giờ không còn sớm nữa: “Vẫn về ăn cơm chứ?”
Tông Triển Bạch bước vội vàng, không nghe thấy tiếng của Trình Dục Tú, anh lên xe, nhanh chóng khởi động máy, chạy về hướng đồn cảnh sát.
Anh lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đi qua đi lại trước cửa như một con ruồi không đầu. Thấy xe của Tông Triển Bạch tiến đến, hai người họ lập tức ra đón.
Tông Triển Bạch đẩy cửa xe bước xuống, anh mặc một chiếc sơ mi màu trắng, tay áo xắn lên để lộ bắp tay khỏe khoắn, vạt áo và lưng áo có vết nhăn, lưng áo là do anh dựa vào ghế trong phòng sách lúc xử lý công việc, còn vạt áo là do lúc bế con gái.
Anh trầm giọng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Trạm căn bản không có dũng khí để nói.
Vấn đề này rõ ràng là không tầm thường.
“Là lỗi của chúng tôi.” Tô Trạm cúi đầu nói.
Là do họ không bảo vệ cô tốt.
Tông Triển Bạch không kiên nhẫn, nghiêm nghị nói: “Tôi đang hỏi các cậu, cô ấy bị ai bắt?”
Giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, mà lúc này anh cần làm rõ xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Bồi Xuyên bước lên phía trước, khàn giọng nói: “Người trong đồn.”
Sự nhẫn nại của Tông Triển Bạch đã đạt đến cực hạn, gân xanh trên trán lờ mờ nổi lên: “Nói!”