Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp không khỏi áy náy. Sau khi cô dẫn bọn chúng đến thành phố C thì đã vội vàng cho bọn chúng đi học mẫu giáo, còn cô cũng vội vàng thành lập Vân Chi Tú để sợi Hương Vân* đi vào tầm mắt mọi người lần nữa, đúng là cô đã lơ là với hai đứa bé không ít.





*đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.





Trong khoảng thời gian này hai đứa bé trưởng thành hơn rất nhiều, cũng học được rất nhiều như: đi ngủ một mình, tự mặc quần áo, không cần người khác hối đánh răng rửa mặt, việc thường ngày có thể tự chăm sóc mình.





“Sau này mẹ sẽ dành thời gian để chăm sóc các con.” Lâm Tử Lạp cúi đầu hôn vào thái dương của con gái.





Tông Triển Bạch tắt đèn rồi nằm xuống ôm Lâm Tử Lạp từ sau lưng: “Ngày mai tôi đi với cô.”





Lâm Tử Lạp ừ một tiếng, không suy nghĩ về vấn đề thời gian nữa để tránh làm đứa trẻ không vui.





Buổi sáng Lâm Tử Lạp dậy rất sớm, dù sao trong nhà có khách nên cô không thể không biết lễ phép được.





Diêu Thanh Thanh cũng dậy rất sớm, Lâm Tử Lạp đang đi xuống lầu thì nhìn thấy cô ta bước ra từ phòng của Tần Nhã, vì vậy ngạc nhiên hỏi: “Không phải cô ngủ ở phòng này sao?”





Cô chỉ vào phòng của hai đứa bé.





“Đúng là em ngủ ở phòng đó.” Diêu Thanh Thanh nói: “Nhưng em nghe thấy cô ấy gọi vú Vu mà vú Vu lại đang bận bịu làm đồ ăn sáng nên em mới vào, chân của cô ấy đi không tiện, đi toilet cũng cần người đỡ nên em đã giúp cô ấy.”





Lâm Tử Lạp đã hiểu nên đi xuống cầu thang cười hỏi: “Tối hôm qua em ngủ có ngon không?”





Diêu Thanh Thanh nói: “Đêm qua ngủ thiếp đi đến hơn năm giờ mới tỉnh lại nên không ngủ được nữa.”





Lâm Tử Lạp biết trong lòng cô ta vẫn còn phiền muộn mới mất ngủ, cô duỗi tay nắm vai cô ta coi như an ủi.





“Sao chân của cô ấy lại bị thương vậy chị?” Diêu Thanh Thanh chỉ Tần Nhã.





Lâm Tử Lạp mấp máy môi, thật ra chuyện này không nên nói cho Diêu Thanh Thanh biết, dù sao lòng dạ cô ta đơn thuần cũng chưa từng thấy lòng người hiểm ác.





Nhưng nhà họ Diêu và nhà họ Cố có quan hệ thân thích, cô không biết rõ quan hệ giữa hai nhà thế nào nhưng cô muốn thông qua Diêu Thanh Thanh để bà Diêu biết Cố Bắc là một người không có đạo đức và không có chừng mực, phải nên cách xa ra.





“Cô còn nhớ Bạch Dận Ninh nhờ cô dẫn một người tới không?”





Diêu Thanh Thanh thành thật gật đầu: “Nhớ chứ.”





“Chúng tôi muốn bắt gã ta cũng là vì gã ta đã làm rất nhiều chuyện xấu.” Lâm Tử Lạp không nói tỉ mỉ, chỉ kể lại đơn giản để Diêu Thanh Thanh nghe hiểu.





Diêu Thanh Thanh nghe hiểu. Cô gái kia bị thương do người đàn ông mình dẫn đến gây ra cho nên chị muốn bắt người đàn ông đó lại.





“Em thấy chờ đám Dận Ninh về, chúng ta còn có cơ hội bắt gã ta lại. Mặc dù em rất ghét kẻ xấu xa nhưng em không thể không để ý đến an toàn của Dận Ninh, rất xin lỗi chị.”





“Đồ ngốc, chuyện này liên quan gì đến cô chứ, không phải lỗi của cô. Theo lời cô nói thì chúng ta vẫn còn có cơ hội bắt được gã ta, thiện ác rồi cũng có quả báo, chưa có là do chưa đến lúc thôi.”





Bà Diêu đã tới đón con gái từ sớm, Lâm Tử Lạp vốn định để cô ta ăn sáng xong thì bảo tài xế đưa cô ta về.





“Chúng tôi định đến đồn công an sớm một chút.” Bà Diêu cũng đã một đêm không ngủ ngon vì lo lắng cho Bạch Dận Ninh.





“Em đi nhé chị.” Diêu Thanh Thanh vẫy tay với Lâm Tử Lạp.





Lâm Tử Lạp nói được.





Diêu Thanh Thanh khom người ngồi vào trong xe, bà Diêu tỏ vẻ cảm ơn nói với Lâm Tử Lạp: “Cảm ơn cô đã chăm sóc con gái tôi.”





“Cô ấy rất tốt, tôi cũng không chăm sóc cô ấy gì cả.” Lâm Tử Lạp nói.





“Người khác đều cảm thấy nó không thông minh nên rất ít bạn bè và cũng có rất ít người muốn ở chung với nó, ngoại trừ Dận Ninh ra thì cô là người đầu tiên.” Trong lòng bà Diêu vô cùng biết ơn Lâm Tử Lạp vì cô đã không xem thường con gái mình.





Con gái bà ta luôn bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh thường khiến trong lòng bà ta cảm thấy rất khó chịu.





“Chúng tôi đi trước, sau này có cơ hội hãy đến nhà chúng tôi làm khách.” Bà Diêu mời thật lòng.





Lâm Tử Lạp cười nhẹ nói: “Được thôi.”





Bà Diêu lên xe rồi vẫy tay với Lâm Tử Lạp qua cửa sổ, sau đó bảo tài xế lái xe đi.





Buổi sáng trên đường không có nhiều xe nên xe chạy rất thông thoáng, không bao lâu sau đã đến đồn công an.





Thẩm Bồi Xuyên giao Lão Tứ cho bà Diêu đúng hẹn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK