“Đây là nhà của bà nội.” Tông Ngôn Thần nói, lần trước Lâm Tử Lạp đưa cậu và em gái tới đây nên cậu mới biết.
Tô Trạm quay qua nhìn cậu rồi lại nhìn Tông Triển Bạch. Rõ ràng bà nội mà cậu nói là Trình Dục Tú, vậy thì đây là nhà họ Trình.
Biểu cảm của Tông Triển Bạch cũng không mấy kích động, cho dù có cũng nén lại trong lòng không hề để lộ ra ngoài mặt.
Xe dừng trước nhà, anh đẩy cửa xe xuống, được về thăm chốn cũ, hai đứa trẻ không nén nổi vui mừng cũng xuống theo.
“Ông nội ở trong sao?” Tông Ngôn Hi hỏi.
“Chắc là vậy.” Tông Khải Phong tới Bạch Thành, nơi có thể dừng chân cũng chỉ có nhà họ Trình thôi.
Lúc này, Trình Dục Ôn từ trong nhà đi ra, thấy hai đứa trẻ cũng tới, bước chân cũng nhanh hơn: “Ô, hai đứa cũng tới rồi.”
“Chúng cháu tới thăm ông nội.” Hai đứa nhỏ đồng thanh.
“Tốt, tốt, tốt.” Trình Dục Ôn vội vàng nói tốt, nhìn ông vui biết mấy.
Giờ đây mọi chuyện sáng tỏ, Tông Triển Bạch có thể đưa con tới thăm nhà họ Trình, trong lòng ông có thể không kích động sao?
Ông vui mừng khôn tả ngẩng đầu lên nhìn Tông Triển Bạch nhưng lại nhận ra anh không cùng tâm trạng với ông, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ngày thường.
Ông không giữ được nụ cười nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, ông lại vẫn cười: “Vào nhau cả đi.”
Bước lên bậc thềm, bước qua ngưỡng cửa bước vào sân, Tô Trạm nhìn xung quanh thở dài một hơi.
Chỉ nhìn ngôi nhà này cũng có thể thấy nhà họ Trình cũng là một dòng họ lớn, có gia thế, kiểu xây dựng này giống như truyền đăng tổ tiên hơn, bây giờ ít có ngôi nhà nào giữ được công trình tốt như vậy với diện tích lớn.
“Wow, chiếc xích đu lớn của con vẫn còn.” Sau khi vào trong nhà, Tông Ngôn Hi buông tay ba ra, chạy tới chiếc xích đu phía dưới cây.
Tông Triển Bạch nhìn con gái nghĩ thầm, lần trước tới Bạch Thành, Lâm Tử Lạp lấy cớ đưa chúng ra ngoài chắc là tới đây, tới đây cô cũng biết được tất cả bí mật.
“Ba cháu ở phòng kia, ông ấy đang đợi cháu, ông ấy muốn gặp cháu, sợ cháu không tới nên mới nói là bị bệnh nằm viện.” Trình Dục Ôn giải thích.
Tông Triển Bạch phát hiện ra đây không giống đường tới bệnh viện đã đoán ra rồi, anh lạnh lùng ừm: “Tô Trạm, cậu trông hai đứa nhỏ.”
“Yên tâm, bác ở đây rồi.” Trình Dục Ôn vội vàng nói, đây là nhà họ Trình, họ tới đây ông có trách nhiệm phải chăm sóc.
Không phải Tông Triển Bạch không tin tưởng ông mà chưa từng tiếp xúc với ông, không có tình cảm nên vẫn thiên về Tô Trạm hơn.
Tô Trạm gật đầu: “Anh vào trong đi.”
Anh ừm một tiếng.
Trình Dục Ôn hơi thất vọng, khẽ thở dài, Tô Trạm thay anh giải thích: “Tính của anh ta là vậy, ông đừng để ý.”
“Cậu ngồi đi.” Trình Dục Ôn không tiếp lời, dưới gốc cây, ông đặt một chiếc ghế đan bằng liễu gai và một chiếc bàn với một chiếc cốc uống nước từ ấm đun nước, ông rót một cốc nước cho Tô Trạm: “Đi đường mệt rồi chứ.”
Tô Trạm nói vẫn ổn.
Tông Triển Bạch bước vào gian phòng. Đồ đạc trong nhà trông giống phòng của một cô gái nhỏ vậy. Trước cửa sổ, Tông Khải Phong đắp một chiếc chăn mỏng nằm trên ghế xoay. Mái tóc đen khi trẻ của ông giống như tuyết đầu mùa đông. Đầu tóc bạc phơ, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông như in hằn sóng gió của quá khứ.
“Con tới rồi.” Tông Khải Phong không quay đầu lại.
Tông Triển Bạch chưa đáp lại chỉ từ từ đi tới, ông gọi anh tới chắc có chuyện muốn nói.
Lúc này, anh muốn làm thính giả hơn.
Anh đứng trước cửa sổ nhìn ra rừng cây ngoài cửa sổ, mùa này cây cối xanh tươi, tán lá tươi tốt, che phủ một vùng rộng lớn bóng râm, lốm đốm ánh sáng cùng bóng tối rơi xuống đất.
“Chắc con cũng biết đây là đâu rồi.” Tông Khải Phong chưa từng ngẩng lên nhìn, hai mắt rủ xuống than thở: “Cả đời này, ba làm rất nhiều chuyện hối hận.”
“Ba hy vọng con đừng đi theo vế xe đổ của ba, đến khi mất đi mới hối hận.” Giọng ông trầm lặng, vô cùng thê lương.
Cả đời này của ông, nếu như phân tích kỹ sẽ thấy như một chuyện cười, nhìn như không có lỗi với ai nhưng vì ông không đủ quyết đoán chuyện không nên tới mới xảy ra.