Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai đứa bé dường như đồng thời lắc đầu: “Không muốn.”





Bọn họ cũng không muốn bị người xa lạ nhìn mình đọc sách, viết chữ, hơn nữa chúng cũng không dốt, còn chưa đi học, cần gì gia sư dạy kèm?





Vú Vu cười cười: “Tôi không có học hành nhiều, không biết dạy, cô còn mang bầu, tôi mới nghĩ…”





“Bà Vu, bà không cần quan tâm đến chuyện học tập của bọn cháu, bọn cháu cũng đâu có học dốt, hơn nữa vẫn chưa đi học mà, muốn nhốt chúng cháu lại, thật không công bằng.”Lâm Tinh Tuyệt vô cùng bài xích chuyện giáo sư dạy kèm ở nhà.





Lâm Huệ Tinh cũng phụ họa.





“Được rồi, biết rồi.”Lâm Tử Lạp bảo hai đứa trẻ mau đi ăn cơm, sau khi ăn xong hai đứa nhỏ trở về phòng, không có ai chơi, tự tìm chuyện giết thời gian.





Vú Vu dọn dẹp phòng ăn.





Lâm Tử Lạp ngồi ở trên ghế salon,trong lòng đang dằn vặt suy nghĩ có nên đến ngân hàng hay không, có muốn biết trong tủ sắt đó có gì hay không





Cô biết, những gì Trang Kha Nguyệt nói là thật, nếu không sợi dây chuyền kia sẽ không để lại thông tin như vậy.





Nếu như sớm muộn phải đối mặt, cô sợ là mình có trốn cũng không thoát.





Cuối cùng, cô vẫn quyết định đi tìm kết quả.





Lần này để tránh những người không cần thiết biết được, cô chỉ mang theo một người vệ sĩ.





Ngân hàng Hoa Hạ cũng có đồ mà cô cất giữ, là khách hàng VIP, lần trước người tiếp cô cũng là giám đốc ngân hàng.





“Cô tới lấy đồ sao?” Giám đốc mặc bộ đồ đồng phục, trước ngực phải là thẻ tên, ông ta dẫn Lâm Tử Lạp đến phòng tiếp khách.





Lâm Tử Lạp gật đầu.





“Vậy cô hãy đi cùng tôi, két sắt là của cô 11 ở khu B.” Giám đốc nói.





“Tôi đến lấy két sắt số 8.”Lâm Tử Lạp.





Giám đốc sửng sốt, nhanh chóng kịp phản ứng lại: “Cô cất giữ 2 tủ đúng không?”





Lâm Tử Lạp đáp lại một tiếng.





“08 ở khu C, cô hãy đi cùng tôi.”





Giám đốc đưa cô đến kho ở khu C. Mặt ông ta hướng về phía máy quét khuôn mặt, cánh cửa kim loại nhanh chóng mở ra. Ở đây không có cửa sổ, tất cả được chiếu sáng bằng đèn trên mái nhà. Các bức tường làm bằng kim loại trông rất chắc chắn, khó có thể phá hủy.





“Tôi chỉ đi đến đây, cô tự mình đi vào đi.”Giám đốc đứng ở cạnh cửa, bên trong còn có một cánh cửa, chỗ đi vào chính là nơi để két sắt.





Lâm Tử Lạp nói với vệ sĩ bên cạnh: “Anh ở đây đợi tôi.”





“Vâng.”





Cô tự đi vào, ở vị trí trong cùng tìm thấy két sắt 08.





Cô hít một hơi thật sâu mới đưa tay nhấn mật mã.





Lúc nhấn số cuối cùng, chỉ nghe thấy âm thanh bật mở, không hề có gì khó khăn, tủ sắt đã được mở ra, Lâm Tử Lạp kéo cửa ra.”





Bên trong có một túi đựng tài liệu.





Cô bóc miếng dính ở miệng túi, lấy đồ bên trong ra, đó là hai bao thư, trên đó viết “Gửi cho anh trai Văn Khuynh”, bao thư còn lại không ghi tên, lúc mở két sắt, tâm trạng cô không thay đổi cho đến khi nhìn thấy hai bao thư này.





Lông mày cô nhăn lại, tay cô bất giác run lên.





Gửi cho anh trai Văn Khuynh, điều này cho thấy người phụ nữ này chính là Văn Nhàn.





Cô kìm nén cảm xúc của mình và tiếp tục lấy đồ bên trong ra, đó là một bản tài liệu, sổ cổ đông của JK.





Tập đoàn này cô chưa từng nghe qua, nhưng nhìn qua chỗ cổ phần, tuy tập đoàn này cũng là tập đoàn cổ phần, nhưng có rất ít cổ đông, bởi sổ cổ phần này chiếm đến 80%.





Trong tích tắc, một vật nhỏ rơi ra khỏi túi đựng tài liệu.





Cô cúi đầu xuống, nhìn thấy một mặt dây chuyền nhỏ tinh xảo lăn bên chân cô, cô ngồi xổm xuống nhặt lên, phát hiện đó là mặt dây chuyền có thể mở ra, cô lấy móng tay ấn vào khe hở, mở ra, bên trong là một tấm hình, tuy nhỏ nhưng đường nét khuôn mặt của người bên trong rất rõ ràng, người phụ nữ có mái tóc đen dài, đường nét khuôn mặt tinh tế, lông mày có phần giống với cô.





Nhưng lại càng giống với người đàn ông bên cạnh cô ấy hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK