Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu bé nhảy xuống xe rồi kéo tay Tông Triển Bạch, ngửa đầu hỏi anh: “Khi nào chúng ta về đến nhà?”





Tông Triển Bạch nhìn thời gian rồi nói: “Sắp rồi.”





Giờ này không có bán đồ ăn của bữa chính, chỉ có ít đồ ăn vặt, Tông Ngôn Thần muốn ăn mỳ Quan Đông: “Mua cho mẹ và em gái nữa.”





Cậu bé chu đáo nói, cuối cùng lại thêm một câu: “Ba có đói không? Mua cho chú Tô nữa, chú ấy lái xe chắc cũng mệt rồi.”





Tông Triển Bạch xoa đầu con trai, cảm thấy vui mừng, anh thấy cậu bé có thể nghĩ đến người khác như vậy là một chuyện rất tốt.





Sau đó lại mua ngô và bánh chưng, với một chút đồ uống.





Đêm khuya nên khu dịch vụ cũng không có nhiều thứ để mua.





Tô Trạm đi vệ sinh quay lại, cho chú cún xuống xe thông gió, anh đứng cạnh xe hoạt động gân cốt, ngồi xe quá lâu khiến cả người đều cứng ngắc.





“Chú Tô.” Tông Ngôn Thần đưa đồ ăn mua về cho anh ấy: “Chú ăn tạm lót dạ đi, tối nay chưa ăn chắc chắn là đói rồi đúng không?!”





Tô Trạm đưa tay nhận lấy, cảm khái một tiếng: “Cháu có tình người hơn ba cháu nhiều đấy.”





Tông Triển Bạch ngước mắt lên nhìn qua, bĩu môi nhưng không nói gì.





Tông Ngôn Thần ăn một xiên cá viên và kẹo chip chip, cậu bé cảm thấy ngon nên đưa cho tch: “Ba cũng ăn một cái đi, ngon lắm đó.”





Anh vặn nắp chai nước, cúi xuống nắm tay con trai rồi ăn một miếng. Tô Trạm đang định hỏi anh có phải Cố Bắc tìm Lâm Tử Lạp để trả thù hay không thì chuông điện thoại Tông Triển Bạch lại vang lên, anh lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị là Thẩm Bồi Xuyên, tin nhắn đã gửi gần một tiếng, bây giờ anh ấy mới trả lời.





Anh bước sang một bên để nghe điện thoại.





“Có chuyện gì vậy?”





Thẩm Bồi Xuyên rất khó xử sau đó lên tiếng: “Xin lỗi, tôi chưa tới thành phố C, tạm thời đang bị chuyện trong sở cản trở, điện thoại để trong xe nên giờ tôi mới đọc được tin nhắn.”





Tông Triển Bạch “ừm” một tiếng, cũng không có ý trách móc, công việc của anh ấy không phải lúc nào cũng rảnh rỗi. Anh nhìn Tô Trạm bên này một cái rồi nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Cố Bắc đã bắt Tần Nhã đi rồi.”





“Sao cơ?” Thẩm Bồi Xuyên thực sự không ngờ tới, hơn nữa cũng không hiểu sao anh ta lại biết Tần Nhã, cho dù biết thì bây giờ cũng đã thay đổi diện mạo, sao có thể tìm được cô ấy?





“Có chuyện gì vậy? Bị bắt đi từ thành phố C à? Sao lại bắt cô ấy?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.





Tông Triển Bạch không biết cụ thể, nhưng cũng không khó để đoán, Cố Bắc có thể bắt được Tần Nhã đã nói lên anh ta nhất định biết Lâm Tử Lạp, chuyện bức ảnh chắc chắn cũng là do anh ta làm. Anh ta muốn chia rẽ anh và Lâm Tử Lạp, có lẽ anh ta muốn bắt Lâm Tử Lạp nhưng không có cơ hội, hoặc là Lâm Tử Lạp đã tới Bạch Thành nên anh ta không tìm được cô, vì biết quan hệ của Tần Nhã và Lâm Tử Lạp nên mới bắt cô ấy đi.





Trên thực tế cũng như anh đoán, chỉ là Tông Triển Bạch không biết, Cố Bắc không chia rẽ được nên có ý đồ dụ đỗ, kết quả lại bị Thiệu Vân phá hỏng, cuối cùng không có cách nào nên mới bắt người, anh ta gửi được ảnh tới cho Lâm Tử Lạp thì chắc chắn đã tìm được nơi cô ở.





Anh ta kêu lão Tứ dẫn người đi bắt, kết quả Lâm Tử Lạp không ở đó chỉ đành bắt Tần Nhã, cảm thấy có thể ở chung thì chắc chắn quan hệ không bình thường.





Khi điều tra Lâm Tử Lạp biết rằng bên cạnh cô có một người tên Tần Nhã, chỉ là bây giờ Tần Nhã đã thay đổi diện mạo nên lão Tứ chỉ coi đó là một người bạn khác của Lâm Tử Lạp.





“Bây giờ tôi có thể làm được gì?” Thẩm Bồi Xuyên có chút buồn bực, nghĩ rằng nếu nhưu mình đến thành phố C thì có lẽ Cố Bắc sẽ không đạt được mục đích.





Anh cảm thấy có lỗi với Tô Trạm.





“Sau giờ cậu tới biệt thự đợi tôi.” Khi đó hẳn là họ đã về tới biệt thự.





Thẩm Bồi Xuyên đồng ý.





Cúp điện thoại, anh bước đến, mọi người vẫn đang đứng ăn trước xe, mui xe trở thành bàn ăn của họ.





Anh tới gần thì phát hiện sao đồ ăn càng ăn càng nhiều?





“Mẹ lại mua thêm.” Tông Ngôn Thần nhìn ra vẻ nghi hoặc của anh thì giải thích.





Lâm Tử Lạp không biết Tông Triển Bạch đã mua, mà bản thân cô cũng đã hơi đói, không biết có phải do thai đã lớn hay không mà nếu không ăn cô sẽ cảm thấy rất đói.





Gần như cô đã mua lại những gì Tông Triển Bạch mua, Lâm Tử Lạp đút một miếng đậu hũ khô cho anh: “Anh cũng nên ăn một chút đi, mua nhiều quá mà ăn không hết sẽ rất lãng phí.”





Tông Triển Bạch: “…”





Anh còn tưởng là cô đau lòng anh sẽ bị đói, hoá ra là sợ lãng phí nên mới đưa cho anh ăn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK