Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô ta chật vật như thế.
Sắc mặt Văn Khuynh trầm xuống: “Cô ấy là khách bác mời, cháu nói như vậy là có ý gì?”
Lâm Tử Lạp vừa định trả lời thì Tông Triển Bạch cầm ngược tay cô: “Vào xe chờ anh.”
Anh có lời muốn nói với Văn Khuynh.
Lâm Tử Lạp do dự một lát, không phải không muốn đi mà là cô không yên tâm về Tông Triển Bạch.
Cô không biết anh định nói gì với Văn Khuynh, chính vì không biết nên cô mới do dự chưa quyết.
Sợ họ lại gây ra chuyện gì không vui vẻ.
Cô vẫn muốn duy trì mối quan hệ giữa Văn Khuynh và Tông Triển Bạch.
“Vừa nãy là do cháu không giữ chừng mực khiến cô Trần không vui…”
“Đi trước đi.” Tông Triển Bạch trầm giọng ngắt lời cô.
Ai sai, bản thân anh tự biết.
Cô không cần phải vì ai mà xin lỗi.
Cô không sai, cũng không có nghĩa vụ này!
Lâm Tử Lạp mím môi, khả năng của cô thật sự có hạn, không thể khống chế sự phát triển của chuyện này.
Cô đứng dậy kéo ghế, đi ra khỏi phòng bao.
Chẳng mấy chốc phòng bao lại yên tĩnh.
Tông Triển Bạch lau tay rồi ném khăn sang một bên, ngả người về phía sau, dựa vào lưng ghế.
Nếu nói trước đây thái độ của Văn Khuynh mới chỉ khiến anh nghi ngờ thì sau bữa ăn này anh đã khẳng định.
“Bác có thành kiến với cô ấy?” Giọng anh đè xuống rất thấp.
Anh vẫn tôn trọng Văn Khuynh.
Anh hy vọng những người mình quan tâm đều có thể chung sống hoà bình.
Nhưng có vẻ bây giờ đã xuất hiện điều ngoài ý muốn.
Dường như trước đây Văn Khuynh không ghét Lâm Tử Lạp…
Người anh lại dựa vào ghế với một tư thế thoải mái hơn.
Văn Khuynh không trả lời trực tiếp mà nói: “Uống với bác một ly.”
Ông gọi phục vụ vào rót rượu cho hai người.
Tông Triển Bạch rất nể mặt uống một ly.
Văn Khuynh đặt ly xuống, ông rất muốn nói rõ với Tông Triển Bạch.
Nhìn thái độ của anh với Lâm Tử Lạp hôm nay, ông lại càng không dám nói rõ.
“Bác là đồng nghiệp của ba Thi Hàm, lại là bạn tốt, hôm nay trùng hợp gặp con bé ở đây rồi gọi nó vào cùng nên mới không nói với bác, bác thấy cháu không vui lắm, là vì điều này sao?” Văn Khuynh cố ý đổi chủ đề.
Ông ta không nói tới Lâm Tử Lạp.
Tông Triển Bạch là ai, sao anh lại không nhìn ra mưu đồ của Văn Khuynh.
Mặc kệ Văn Khuynh có tâm tư gì anh cũng phải nói ra thái độ của mình.
Anh rót rượu vào ly trước mặt mình rồi nâng lên uống một hơi cạn sạch.
Khi đặt ly xuống, tiếng thuỷ tinh va vào mặt bàn phát ra âm thanh giòn tan mà vang dội: “Cháu và cô ấy… kết hôn rất ngắn, ly hôn cũng nhanh, cô ấy không phải người con gái ưu tú nhất cháu từng gặp nhưng lại là người cháu thích nhất.”
Anh ngước mắt nhìn Văn Khuynh: “Biết cô ấy sinh cho cháu hai đứa con, cháu rất ngạc nhiên, cũng rất… rất bất ngờ.” Sự rối rắm trong đó anh không muốn nhiều lời.
“Cô ấy là vợ cháu, cháu cảm thấy nếu một người đàn ông đến phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được thì chính là phế vật, bác nói có phải không?”
Văn Khuynh hiểu Tông Triển Bạch, anh đang nói với ông lập trường của mình.