Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 354:





Buổi sáng, Trình Dục Ôn chuẩn bị bữa sáng ở trước sảnh, còn mang đồ vệ sinh cá nhân cho họ, hai người rửa mặt xong rồi mới ra.





Trình Dục Ôn nhìn hai người cùng đi vào là biết một ngày một đêm qua nói chuyện không hề phí công: “Lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng, nàng dâu tình cảm tốt thế này đấy.”





Trình Dục Tú không cho ông ấy sắc mặt tốt: “Đừng cho rằng chuyện này đã qua, nếu Ngôn Ngôn thật sự có nguy hiểm gì thì đừng trách em vì đại nghĩa mặc kệ người thân.”





Trình Dục Ôn biết mình nợ em gái, lần này ông không phản bác bà: “Được rồi, ngồi xuống ăn đi, nguội là sẽ không ngon nữa.”





Ông ấy nói với Lâm Tử Lạp: “Đây là món ăn nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, thời gian này giữ cô ở đây mãi cũng chưa có cơ hội nếm thử, hôm nay nắm lấy cơ hội mà ăn nhiều một chút.”





“Vâng.” Lâm Tử Lạp cười nói, đẩy cốc sữa đậu nanh tới trước mặt ông: “Thầy cũng ăn nhiều vào.”





Trước đây cô chỉ coi ông là thầy, bây giờ biết thân phận ông thì Lâm Tử Lạp lại càng tôn kính.





“Ăn xong rồi chúng ta về.” Trình Dục Ôn nói với Lâm Tử Lạp rồi nhìn sang em gái: “Khi nào em đi?”





Trình Dục Tú có chút khó xử, bà chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng xuống, Trình Dục Ôn vừa nhìn là thấu tâm tư bà: “Không phải em muốn gặp hai đứa nhỏ sao, có gì mà khó nói, mẹ đứa bé đã ở đây rồi chẳng phải chỉ cần một câu nói của cô ấy thôi à?”





Trình Dục Tú nhìn Trình Dục Ôn, lông mày khẽ chau lại: “Cảnh Hạo phát hiện thì sao? Quan hệ của em và thằng bé cũng không phải anh không biết.”





“Lát nữa để thầy đi đón hai bé, cứ nói là con nhớ các con nên sư phụ đón các bé tới đây, như vậy mẹ có thể gặp rồi.”





“Chủ ý này hay đấy, vẫn là cháu dâu thông minh.” Trình Dục Ôn cười, ra hiệu bằng ánh mắt cho Trình Dục Tú: “Lần này đã ăn cơm được chưa?”





Trình Dục Tú mím môi cười, trong lòng có chút mong chờ lại có chút vui mừng nho nhỏ, chớp mắt bà đã làm bà nội rồi.





Có lúc cảm giác như đang mơ.





Nhưng cảm giác “ngày tháng yên bình” giờ phút này lại chân thật đến vậy.





Nửa đời trước cuộc đời bà có rất nhiều tiếc nuối, chỉ hy vọng ngày tháng sau này bình thản an lành, không còn long đong.





Ăn sáng xong, khi Trình Dục Ôn chuẩn bị về đón hai bé thì Lâm Tử Lạp bước ra: “Em về cùng thầy.”





“Không yên tâm về tôi sao?” Trình Dục Ôn quay đầu hỏi.





Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không phải, em không đi thì sợ thầy không đón được người.”





Chắc chắn Tông Triển Bạch sẽ không đồng ý cứ vậy đưa con cho ông đâu.





Ít nhất gì cô cũng có chút hiểu người đàn ông đó.





Trình Dục Ôn mở cửa xe: “Lên xe đi.”





Lâm Tử Lạp khom người ngồi vào.





Xe đi qua làn sương sớm trên núi, chậm rãi đi về phía trước.





Vì có sương mù nên xe đi chậm, tới nơi cần chút thời gian, họ xuống xe rồi vẫn vào từ cửa sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK