Tông Triển Bạch ngồi xuống trước mặt con trai: “Chúng ta đánh một ván đi.”
Tô Trạm nhìn đông rồi nhìn tây, không nhìn thấy Lâm Tử Lạp đâu hỏi: “Chị dâu đâu rồi? Chị ấy muốn ăn bánh kem, em mua về rồi đây.”
Tông Triển Bạch đặt bánh kem sang một bên, không để ý đến lời nói của Tô Trạm, bắt đầu xếp cờ, nói với cậu bé: “Con đi trước đi.”
Tông Ngôn Thần ngẩng đầu nhìn anh: “Ba đi trước đi.”
Tông Triển Bạch nhướn mày: “Tính cố chấp như vậy thật không tốt.” Mặc dù nói vậy, nhưng anh vẫn đi trước.
“Không phải con cố chấp, con chỉ muốn nhìn rõ thực lực của bản thân, không muốn người khác nhường mình.” Tông Ngôn Thần chăm chỉ nhìn bàn cờ, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
Tô Trạm ăn hộp kem của Tông Ngôn Thần, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, nhìn hai cha con đánh cờ.
Đánh được một nửa, quân cờ của Tông Ngôn Thần bị ăn mất một nửa, nhìn là biết thua, lần này Tông Ngôn Thần không cố giữ, liền bị tiến công, không bao lâu thì kết thúc.
Cũng không nói tiếng nào liền đứng dậy rời đi.
Hình như tức giận rồi.
Tô Trạm ở bên cạnh tặc lưỡi: “Chơi với con trai mà cũng nghiêm túc như vậy, để thằng bé thắng vui một chút không được sao? Đều đã thua cả nửa ngày trời rồi.”
Tông Triển Bạch ngược lại lại nghĩ, đứa trẻ này cố chấp, cái tôi rất nặng, anh mà để nó thắng chắc cũng không vui nổi.
“Con đường trưởng thành vẫn còn sớm, anh nhường thằng bé thì người khác có thể nhường nó sao?” Tô Cảnh Hạo cầm bánh kem đứng dậy rời đi.
Tô Trạm bĩu môi, thấp giọng nói thầm: “Không có tình người.”
Đối với anh em không có tính người, đối với đứa con của mình cũng không có tính người, tổng kết lại chính là một tên không có tính người.
Bên ngoài, Tông Khải Phong gọi Lâm Tử Lạp ra, lại không hề gọi cô vào trong phòng nói chuyện, mà đến một khu vườn tách biệt, một cây long não lớn lá cây tươi tốt, những chiếc lá dày đặc che đi ánh sáng mặt trời tạo ra những bóng râm lớn, thỉnh thoảng có cơn gió thổi tới, thật là sảng khoái, một chút cũng không cảm thấy nóng bức.
“Chuyện của hai người tôi nghe qua rồi.” Tông Khải Phong mở lời trước. Ông đứng quay lưng với Lâm Tử Lạp dưới gốc cây.
Lâm Tử Lạp nhìn sau lưng ông, hơn hai tháng, ông đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt cũng không có nhiều thần sắc như trước kia.
Nếu không có hai đứa trẻ, đến tinh thần ông cũng sẽ không có.
Có hai đứa trẻ ở đây, ông mới có tinh thần như vậy.
“Ngay từ khi bắt đầu ba đã biết rõ tâm tư của cô ấy, biết rõ tính quan trọng của cô ấy đối với Cảnh Hạo, cô ấy chắc chăn muốn con của mình có một cuộc sống hạnh phúc, chứ không phải vì cái chết của cô ấy, chia cắt vợ con.” Tông Khải Phong thấp giọng, ông gọi Lâm Tử Lạp ra đây chính là vì khuyên bảo cô, muốn cô đừng để tâm chuyện quá khứ, dù sao cũng không phải là lỗi của cô.
Cô làm gì sai chứ?
Cô không thể lựa chọn mình được sinh ra ở đâu, không thể lựa chọn người thân, nói qua nói lại cũng đều là bị người đời trước liên lụy.
“Tôi nghĩ cô ấy hi vọng cô sẽ chăm sóc tốt cho con của cô ấy, chứ không phải vì cái chết của cô ấy mà rời đi, nếu như có ma, thì hãy ở bên chăm sóc cho anh ta, chăm sóc hai đứa trẻ, hai đứa trẻ này thực sự khiến người ta phải đau lòng, chưa được trải qua một ngày yên ổn.”
Hai người chia li, con trẻ đáng thương cỡ nào?
Tông Khải Phong xoay người nhìn Lâm Tử Lạp: “Con người mà, chỉ đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng, mất đi rồi muốn kéo lại cũng không được. Đồng ý với tôi, lân này quay về với nó.”
Lâm Tử Lạp rủ mắt xuống: “Con đồng ý với ba, con hiểu lời ba nói rồi.”
Tông Khải Phong mãn nguyện gật đầu: “Tôi ở bên này mấy tháng, thỉnh thoảng sẽ đi thăm hai đứa nhỏ.”
Lời của ông dường như đang nói, tôi không chắc sẽ về xem hai người sống có tốt không.
Lâm Tử Lạp hiểu rõ ý nghĩ của ông, rất cảm động: “Ba, cảm ơn người.”
Dù sao cái chết của Trình Dục Tú ít nhiều cũng có liên quan đến cô, ông ấy còn khoan dung như vậy.
Tông Khải Phong thở dài: “Đứa trẻ ngốc, con gọi ta là ba, cũng nên gọi bà ấy là mẹ, chúng ta chính là người một nhà, nói cảm ơn gì chứ.”
Ông khua tay: “Vào nhà đi, bên ngoài này nóng.”
Lâm Tử Lạp không nói gì, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như vậy, nghe lời của Tông Khải Phong, trong lòng dâng lên gợn sóng. Nghe lời ông nói đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng, giống như đang nói bản thân ông.