Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 522:





“Nội không biết tại sao lại hôn mê.” Tô Trạm nói cứng ngắc.





Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cô đã phát hiện?





“Hôn mê, không lẽ anh không định đưa bà đến bệnh viện?””





Tô Trạm ngẩn người, đây là giả vờ mà đi bệnh viện thì chẳng phải là sẽ bị lộ sao?





Huống hồ giờ Tần Nhã đang có thái độ nghi ngờ với anh.





Tô Trạm trước sau đều không có đường lui.





Bà cụ đột nhiên đau đầu dữ dội, cơ thể bắt đầu co giật.





Tô Trạm tưởng rằng bà đang giả bệnh, trong lòng không lo lắng, tiếp tục nghĩ cách giữ Tần Nhã lại: “Anh đưa bà đi bệnh viện thì em sẽ tin đúng không?”





Tần Nhã: “……”





Cô hoàn toàn không có gì để nói.





Bà cụ co giật ngày càng nghiêm trọng, thậm chí không thể nói chuyện, hơi thở trở nên gấp gáp, tình trạng méo miệng xuất hiện, lời nói đứt đoạn: “Tô, Tô Trạm…”





Tần Nhã thấy bất thường: “Mau đưa bà đi bệnh viện, em thấy bà có gì không đúng.”





Lúc này Tô Trạm mới nhận ra cơ thể bà không ngừng co giật, thần kinh căng thẳng, ôm bà lên đi ra ngoài.





“Còn chưa mặc đồ.” Bộ đồ ngủ mỏng đơn giản trên người bà cụ, bên ngoài lạnh, trong lo lắng, cô thả rương hành lý trên tay, chạy vào phòng bà cụ lấy chiếc áo khoác lông chồn, chạy theo Tô Trạm ra ngoài.





Tô Trạm đặt bà ở ghế sau, Tần Nhã đắp áo lên người cho bà: “Anh lái xe đi, em ở đây trông bà.”





Tô Trạm nhìn Tần Nhã, trong lòng cảm động: “Tần Nhã, anh…”





“Lái xe trước đã.” Tần Nhã thấp giọng nói, cô thấy tình hình của bà rất không ổn, bắt đầu sùi bọt mép.





Tô Trạm cũng hơi hoảng loạn, đây rõ ràng không phải giả vờ, anh nhanh chóng khởi động xe hướng về phía bệnh viện.





Tần Nhã ngòi sau ôm bà cụ ý thức đã trở nên mơ hồ, cô gọi thế nào cũng không có phản ứng.





Tô Trạm lo lắng, vượt một lúc mấy cái đèn đỏ, vài lần suýt thì xảy ra tai nạn.





Vốn dĩ tới bệnh viện cần 20 phút nhưng Tô Trạm chỉ cần 10 phút đã tới nơi.





Tô Trạm ôm bà xuống xe, Tần Nhã theo sau, sảnh lớn của bệnh viện rất nhiều người, anh ôm bà trực tiếp đi vào phòng cấp cứu.





Bà cụ rất nhanh được tiếp nhận: “Bà của tôi bị làm sao vậy?”





Bác sĩ cho y tá đẩy bà cụ vào phòng phẫu thuật, quay lại nói với Tô Trạm một câu: “Theo phán đoán sơ bộ, có lẽ là đột ngột tắc mạch máu não, anh ra ngoài cửa trước đi.” Nói xong cửa phòng phẫu thuật đóng lại.





Tô Trạm ngây người rất lâu chưa tỉnh táo lại, tắc mạch máu não?





Đây là loại bệnh nếu nghiêm trọng sẽ gây tử vong.





Lúc đầu anh vẫn tưởng rằng bà giả vờ, không biết bây giờ chữa trị có chậm trễ không, anh tức giận đấm vào tường, âm thanh phát ra như bị bóp nghẹn.





Tần Nhã ở bên cạnh nghe thấy mà kinh sợ.





Lúc này một y tá bước tới: “Xin hỏi ai là người nhà?”





Tần Nhã thấy Tô Trạm đang chìm đắm trong lo lắng và tự trách, cô bước lên: “Là tôi.”





Y tá rút một tờ đơn ra: “Cô trả viện phí nhé.”





Tần Nhã nhận lấy: “Tôi đi ngay đây.”





Cô cũng sợ việc điều trị bị chậm trễ, trên tay còn cầm chiếc áo khoác của bà, không kịp đặt xuống liền hướng ra cầu thang mà chạy.





Quầy trả viện phí ở tầng một.





Cô lấy thẻ của mình ra trả tiền.





Trở về phòng phẫu thuật, chỉ thấy Tô Trạm đang ngồi trên hàng ghế, anh cúi đầu, mu bàn tay rỉ máu, có lẽ do cú đấm vừa rồi mà bị thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK