Lúc anh đến, thấy có rất nhiều người đang túm tụm ở cổng tường, anh dừng xe ở bên đường, cầm balo của Tang Du rồi đẩy cửa xe bước xuống.
“Chính là cô ta, lần trước rõ ràng đến hộp đêm với mấy người đàn ông, ở trường lại giả vờ thuần khiết, giả vờ không có tiền, tôi không tin tiền cô ngủ với người khác không đủ cho cô tiêu, chỉ thích giả vờ đáng thương để dụ dỗ sự đồng cảm của các bạn nam, Tang Du, cô còn có liêm sỉ không?”
Nữ sinh đang nói là bạn cùng phòng kí túc xá với Tang Du, còn là bạn cùng lớp, tên là Lục Vãn Vãn, cô ta mang oán hận ở trong lòng kể từ ngày Tang Du được chọn đi.
Cô ta cho rằng điều kiện của bản thân tốt hơn Tang Du, cảm thấy bất công, cô ta cũng bình thường, còn từng ở chung với người đàn ông khác, tại sao vẫn có được sự ưu ái của anh chị tiền bối.”
Lục Vãn Vãn vẫn ôm hận trong lòng, mấy hôm trước anh học khóa trên mà cô yêu thầm đã tỏ tình với Tang Du, làm sự đố kị tích tụ trong lòng cô gần như bộc phát. Hôm nay nhìn thấy cô ấy bước xuống từ xe của Thẩm Bồi Xuyên thì chặn ở cổng trường, định làm nhục cô, làm cô ta mất danh dự ở trường.
Khuôn mặt Tang Du không cảm xúc, trước đây chuyện của bố cô đã khiến cô phải chịu không ít chỉ trích. Giờ đã trưởng thành, lại càng có thể thận trọng hơn, chuyện cô không làm, cô sẽ không thừa nhận, càng không thể bị bất kì ai vu tội bừa bãi.
“Sao cô lại biết tôi ở tiệc đêm? Chẳng lẽ cô cũng ở đó nên nhìn thấy tôi? Vậy thì tôi cũng muốn hỏi cô xem sao cô lại ở đó được chứ? Tôi ngủ cùng, cô cũng đứng ở bên cạnh nhìn à?” Ánh mắt cô mạnh mẽ, không hề trốn tránh đứng đối diện với Lục Vãn Vãn.
Lời nói này của cô cũng có lý.
Mọi người cũng lần lượt nhìn sang Lục Vãn Vãn như đang hỏi làm sao cô ta biết được người ta ở tiệc đêm?
Lục Vãn Vãn hoảng loạn mấy giây rồi nói: “Tôi nghe bạn tôi nói, tôi nói dối hay không, mọi người có thể hỏi hai bọn họ.” Cô ta chỉ vào hai người khác: “Có phải trưa nay Tang Du bước xuống từ một chiếc xe đàn ông lái không?”
Lúc bọn họ quay về đúng là nhìn thấy Tang Du bước xuống từ chiếc xe của một người đàn ông, cho nên nói thật với mọi người.
“Thấy chưa, tôi không nói dối đúng không? Cô ta cứ giả là người nghèo, giả vờ đáng thương, rồi giành được sự thương hại của bạn nam, thực ra bên ngoài lại làm những việc không thể chấp nhận được, vậy mà vẫn còn mặt mũi đến trường, nếu là tôi, thì tôi đã tìm cái lỗ để chui xuống rồi.”
Tang Du run rẩy cắn môi, vì bản thân không biết giải thích thế nào, vì cô đúng là bước xuống từ xe của Thẩm Bồi Xuyên.
Thấy Tang Du không có cách nào phản kháng, Lục Vãn Vãn càng lấn tới: “Đồ hèn không cần mặt mũi, vậy mà còn có mặt mũi từ chối anh Giang, đúng là con khốn, quyến rũ đàn ông hả?”
Mặt Tang Du tái nhợt, ánh mắt nhìn Lục Vãn Vãn như chuẩn bị bắn ra tên lửa: “Nói bậy!”
“Ha ha, tôi nói bậy, người đàn ông của cô cũng đến trường rồi, làm sao, lúc nằm lên giường của người ta cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay đúng không? Có biết hai chữ “nhục nhã” viết thế nào không?” Lục Vãn Vãn càng nói càng không chuẩn mực, càng nói càng láo xược, càng nói càng khó nghe: “Cô xem bao nhiêu học sinh đang nhìn mày này nếu không mày cởi quần áo ra, để bọn tao chiêm ngưỡng xem mày câu dẫn đàn ông kiểu gì nào?”
Tang Du tức điên, chỉ thấy trong lòng như lửa đốt.
“Nhìn cái dáng vẻ xấu hổ rồi tức giận của cô kìa, sao, muốn đánh tôi à?” Lục Vãn Vãn cười lớn.
Hai tay Tang Du nắm chặt, nhắm mắt, thở ra một hơi, lạnh lùng nói: “Đánh cô chỉ bẩn tay tôi thôi.”
Nói xong đi thẳng vào trường, Lục Vãn Vãn lại không bỏ qua, một tay nắm lấy áo của cô, quần áo mùa hè lại mỏng, cô kéo một cái đã lộ ra tấm lưng trắng nõn. Lục Vãn Vãn thấy các bạn nam hai mắt sáng lên rồi, bèn nghĩ ra ý xấu, cố ý vén lên: “Bảo sao có thể quyến rũ đàn ông, nhìn tấm lưng này xem có thể khiến đàn ông giở không ít trò bịp bợm nhỉ?”
Tang Du dùng tay che lại, tức giận nhìn Lục Vãn Vãn, hét to: “Bỏ tôi ra!”
“Đồ tồi, không còn là xử nữ nữa thì giả vờ thuần khiết làm gì?” Lục Vãn Vãn nhe răng trợn mắt, trong lòng đố kị với dáng người của Tang Du. Mặc dù cô cũng không xấu, nhưng sau khi nhìn thấy dáng người Tang Du thì phát hiện bản thân mình chả là cái thá gì. Cô có gầy nhưng khung xương lại to, xương hông cũng to, không giống như Tang Du, lưng vừa nhỏ vừa mịn, cơ thịt săn chắc, lại còn rất trắng, xương hông không to không nhỏ, vừa đẹp.
Tang Du bị Lục Vãn Vãn chọc điên, giới hạn cuối cùng cũng bị phá bỏ. Trong đầu cô không nghĩ gì, lấy tay đẩy ngược lại. Hành động của Tang Du quá đột ngột, Lục Vãn Vãn không phòng được trước, lùi về sau mấy bước, suýt bị ngã, động tác này đã làm cô ta bị các bạn cười.
Lục Vãn Vãn thấy Tang Du làm mình mất mặt, trừng mắt lên, giơ tay định đánh cô. Lúc cô đang vừa giơ tay thì đã bị bắt lấy, cô ta tức giận mắng: “Ai dám nhiều chuyện…”
Lúc nhìn thấy khuôn mặt đó đập vào mắt, những lời tiếp theo như bị chèn ở cổ họng.
Mọi người đều nhìn người đột nhiên xuất hiện với ánh mắt thăm dò, lúc Thẩm Bồi Xuyên không cười lại khiến người khác cảm thấy rất cứng rắn, hôm nay mặc quân phục trông lại còn lịch lãm hơn.
Có người thì thầm: “Oa, chú cảnh sát đến rồi này.”
“Anh, anh…” Lục Vãn Vãn bị cứng họng, cũng biết anh ta không phải là người bình thường, bỗng căng thẳng không nói lên lời.
Thẩm Bồi Xuyên không giỏi nói chuyện, nhưng nếu lúc này là Tô Trạm thì có lẽ đã làm bẽ mặt Lục Vãn Vãn rồi.