Sau gần 20 phút mới tới trung tâm thương mại lớn nhất Bạch Thành.
Tông Triển Bạch ôm con gái, Lâm Tử Lạp dắt tay con trai xuống xe.
Trung tâm thương mại này cũng không to lắm, tổng cộng có bốn tầng, đại sảnh có thang máy lên xuống, khu vực xung quanh có đây đủ tiện nghi giải trí cho trẻ em, tầng hai là quần áo, tầng ba là trang sức, tầng bốn là rạp chiếu phim và nhà hàng.
Lâm Huệ Tinh nhìn thấy phía dưới có khu vui chơi, không muốn đi lên.
“Anh với con ở dưới đợi tôi, tôi lên lầu mua quần áo xong liền xuống.” Lâm Tử Lạp rất hiểu con gái, nếu không cho nó chơi, nó sẽ náo loạn một hồi không thôi.
Lâm Tử Lạp buông con trai ra, bảo cậu nhóc ở dưới chơi với em gái: “Con trông em giúp mami chút nhé.”
Lâm Tinh Tuyệt gật gật đầu “Vậy mami đi nhanh nhé ạ.”
“Uhm”
Một mình Lâm Tử Lạp lên lầu, theo sau là vệ sĩ do Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp.
Lâm Tử Lạp vốn là nhà thiết kế thời trang, rất có mắt nhìn quần áo, trước hết là phải thoải mái dễ chịu, cô cũng không tham gia các hoạt động quan trọng, nên cũng chọn một vài trang phục đơn giản.
Cô nhìn thấy một cửa hiệu có tên là MO, trước đây cũng từng mua rồi, kiểu dáng hay chất liệu khi mặc lên người đều rất thoải mái, cô rất thích, do đó liền đi vào cửa tiệm.
Cô cũng không nghĩ tới, Bạch Thành nhỏ như vậy mà cái có cửa tiệm này.
Lâm Tử Lạp thích một bộ màu kem, áo hoodie có mũ, cô nhìn về phía nhân viên phục vụ đang ngồi bấm điện thoại trên ghế sofa, hỏi: “Áo này có size S không?”
Nữ nhân viên cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Áo đó 4800 tệ, cô có chắc muốn thử không?”
Lâm Tử Lạp: “…”
Từ trước tới nay, cô đi vào bất kỳ cửa tiệm nào, nhân viên đều rất nhiệt tình phục vụ, kiểu thái độ phục vụ như này cô chưa gặp bao giờ.
Lâm Tử Lạp hít một hơi: “Tôi chắc chắn.”
Nhân viên phục vụ đó cuối cùng cũng chịu đứng dậy, nhìn thấy Lâm Tử Lạp chân đang đi dép lê, cong môi chế giễu: “Bây giờ đều thịnh hành đi dép dùng một lần ra ngoài đường sao?”
Rất rõ ràng, nữ nhiên viên cảm thấy Lâm Tử Lạp mặc đồ như thế, làm sao mua nổi quần áo đắt thế này.
Trong lúc treo quần áo, nữ nhân viên phục vụ lải nhải: “Cửa hàng của chúng tôi đều là thương hiệu có tiếng, thương hiệu lớn, hơn nữa tất cả đều do nhà thiết kế nước ngoài thiết kế. Thử xong bắt buộc phải mua hàng…”
“Vậy đừng lấy cho tôi nữa, cảm ơn.” Lâm Tử Lạp chỉ muốn mua quần áo, tại sao phải nói nhiều như vậy.
Thử rồi thì phải mua?
Điều khoản nào mà ngang ngược như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này.
Nhân viên phục vụ cầm quần áo lên, ném mạnh một cái, đứng trước mặt Lâm Tử Lạp nói: “Cô có ý gì đây, tôi hỏi cô chắc chắn hay không chắc chắn? Cô bảo là chắc chắn, rồi tôi mới lấy đồ cho cô, đồ tôi cũng lấy rồi, giờ cô bảo là không, cô muốn chơi tôi à?”
“Không phải….”
“Không phải cái gì mà không phải?” Nhân viên phục vụ hung hăng.
Lâm Tử Lạp cho rằng loại người này không thể nói lí lẽ được, quay người định rời đi, nhưng bị nhân viên phục vụ kéo tay giữ lại: “Cô không được đi, quần áo tôi cũng mang ra cho cô rồi, cô nhất định phải mua!”
“Lí lẽ của cô kiểu gì vậy?” Lâm Tử Lạp thực sự shock trước thái độ ngang ngược của nhân viên, theo lý mà nói, nhân viên phục vụ các cửa hàng đều được đào tạo chuyên nghiệp, làm sao có thể vô lý như thế này được?
“Cô không mua nổi thì không mua nổi, còn ở đây giả bộ cái gì?” Nữ nhân viên quệt miệng, hừ lạnh, Lâm Tử Lạp hôm nay không mua, cô cũng đừng hòng mà rời khỏi đây “Cô bắt tôi mang ra, cô phải mua, tôi cũng nói giá thành với cô rồi, 4800 tệ, đưa tiền đây.”