Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên, sau câu nói của Lâm Tử Lạp, độ nóng của bầu không khí giảm xuống mấy phần.





Tông Triển Bạch xoa đầu cô: “Vừa rồi không vui vì chuyện này sao?”





Lâm Tử Lạp gật đầu.





Tông Triển Bạch ôm lấy cô an ủi nói: “Đừng lo lắng, có anh đây, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho mẹ.”





Lâm Tử Lạp nằm trong lòng anh.





Mũi cô cay cay, lớn như vậy rồi, chịu thêm bao nhiêu khổ cực cũng chưa từng có người nói với cô: “Có anh đây.”





Đúng vậy, có anh ấy ở đây, sự ấm áp anh cho cô khiến cô sớm đã trở nên yếu mềm.





Cô thực sự rất thích người đàn ông này.





Ring ring…….





Điện thoại trong túi Lâm Tử Lạp reo lên.





Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy số của Thẩm Bồi Xuyên.





Hai ánh mắt nhìn nhau, họ biết Thẩm Bồi Xuyên gọi tới lúc này nhất định là đã sắp xếp xong cho Trang Kha Nguyệt.





Lâm Tử Lạp nghe máy, thật đúng như vậy: “Tôi đã sắp xếp xong, cô qua đây đi.”





Lâm Tử Lạp nói được.





Tắt máy xong, cô còn chưa nói gì, Tông Triển Bạch đã nói trước: “Anh đưa em qua đó.”





Lâm Tử Lạp gật đầu.





Tông Triển Bạch giúp cô chỉnh lại cổ áo bị anh làm nhăn tới khi không còn vấn đề gì nữa mới khoác vai cô đi ra khỏi văn phòng.





Từ sau khi anh tuyên bố thân phận của cô, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở công ty.





Trước khi chưa biết thân phận của cô, những người tò mò giờ lại càng tò mò hơn.





Người phụ nữ này thực sự như thế nào mà khiến Tông Triển Bạch thương yêu đến thế?





Người phụ nữ có thể hạ gục Tông Triển Bạch nhất định không đơn giản.





Mọi người nhìn thấy Tông Triển Bạch khoác vai cô ra ngoài vừa kính nể vừa thêm tò mò.





“Cô chủ.” Biết thân phận của cô nên không thể giống như lúc trước.





Muốn thể hiện sự tôn trọng nhất định phải chào hỏi.





Lâm Tử Lạp mỉm cười đáp lại, không khiêm tốn cũng không khiên cưỡng mà cởi mở đúng mực.





Có người to gan nói: “Tổng giám đốc thật nhỏ mọn, kẹo mừng cũng không cho chúng tôi ăn.”





Tông Triển Bạch mỉm cười nói: “Lần sau tôi bù.”





Anh khoác vai Lâm Tử Lạp đi vào thang máy.





Ra khỏi thang máy, Tông Triển Bạch lái xe còn Lâm Tử Lạp ngồi bên ghế lái, dựa vào ghế, nắm chặt chiếc dây chuyền Trang Kha Nguyệt nhờ Tông Triển Bạch đưa cho cô.





Tông Triển Bạch vẫn luôn nắm chặt tay lái, tay kia nắm lấy tay cô.





Lâm Tử Lạp quay đầu lại nhìn anh.”





Cô không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim rất ấm áp, khi cô cần có người an ủi, có người đó bên cạnh tiếp thêm sức mạnh.





Cô cong môi nở một nụ cười với anh.





Hơn ba mươi phút sau, xe đã dừng ở trại giam thành phố B.





Xung quanh trống không, một bức tường vững chãi như pháo đài nhô lên khỏi mặt đất, cánh cổng sắt lớn cao rộng.





Lần trước, khi Lâm Tử Lạp tới thăm Trang Kha Nguyệt, bà còn chưa chính thức bị tuyên án.





Lâm Tử Lạp đứng trước cửa, trái tim bất giác run lên. Mẹ cô bị nhốt ở trong này, người đi ra từ đây, lý lịch sẽ thêm một chấm đen.





Cho dù ra ngoài cũng có tiền án, cũng sẽ bị người đời khinh rẻ.





Tông Triển Bạch đứng bên cạnh nắm lấy tay cô lạnh ngắt: “Đi, vào trong thôi.”





Lâm Tử Lạp gật đầu đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK