Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ Thẩm Bồi Xuyên là phó cục rồi nên có chút quyền lực, muốn làm chuyện gì đó cũng không cần phải tốn công tốn sức như ngày xư nữa.





Hơn nữa bây giờ anh ấy cũng có thân tín nên cũng không sợ có người nói lung tung.





Cũng không biết Bạch Dận Ninh đã tiêm bao nhiêu thuốc mê cho gã ta mà bị ném mạnh lên mặt đất như vậy cũng không tỉnh, Thẩm Bồi Xuyên kêu người lấy một thau nước lạnh hất vào mặt gã.





Lão Tứ đang bị thương nặng lại bị người ta dùng bạo lực để đánh thức như vậy nên lúc tỉnh lại anh ta có chút mông lung không biết đã xảy ra chuyện gì.





Gã ta quan sát xung quanh muốn hỏi đã đến Bạch Thành hay chưa, dù sao thì Cố Bắc cũng đã nói muốn dẫn gã đến một nơi gọi là Bạch Thành để ẩn trốn, nói rằng sợ Tông Triển Bạch sẽ tìm được gã ta, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy ba người đang ông đang đứng trước mặt gã.





Gã ta không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, không phải gã đang trên xe đi đến Bạch Thành hả? Tại sao gã lại ở đây?





“Các, các người….” Gã ta sợ tới mức nói năng lộn xộn.





Gã ta vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Tô Trạm đá một cú vào phần bụng đang được băng bó, đau đến nửa ngày cũng không thể đứng lên nổi, giống như ruột gan bị đứt đoạn.





Tô Trạm lao đến nắm cổ áo gã, đôi mắt đỏ đậm chất vấn: “Mày đã làm gì Tần Nhã rồi?”





Gã ta tỉnh táo đôi chút, biết Tô Trạm là ai, nhưng gã ta cũng không dám thừa nhận, rõ ràng là chỉ cần gã nói ra sự thật thì sẽ bọn họ giết chết ngay lập tức, cho dù không chết cũng bị đánh cho tàn phế.





Tô Trạm cười lạnh: “Không nói phải không?”





Giây tiếp theo anh ấy đã đấm vào mặt, vào cổ của gã, gã rên lên một tiếng khóe miệng tràn ra một dòng máu đỏ tươi, gã ta hoảng sợ hỏi: “Làm sao các người tìm được tôi?”





Bây giờ Tô Trạm chỉ muốn biết gã ta đã làm gì với Tần Nhã thì làm sao có tâm trạng mà trả lời câu hỏi đó, anh ấy lạnh lùng cười một tiếng: “Con mẹ nó, ít nói lời vô nghĩa đi, tao hỏi mày, mày đã làm gì Tần Nhã rồi?”





Lâm Tử Lạp được sắp xếp ngồi ở một phòng khác, bên trong phòng có camera quay lại hết tất cả mọi chuyện xảy ra bên này.





Tông Triển Bạch và Thẩm Bồi Xuyên đứng nhìn.





“Tôi chưa làm cái gì cả.” Lão Tứ vẫn không thừa nhận như trước, Tô Trạm bị gã ta chọc giận, rõ ràng gã ta đã cởi hết quần áo rồi, quần áo Tần Nhã cũng xốc xếch, vậy mà gã ta dám nói chưa làm cái gì hết?





“Không sao cả, cho dù mày có làm hay không, hôm nay mày rơi đã vào tay tao thì mày cũng đừng mong còn mạng để ra ngoài.” Tô Trạm đang giận dữ đột nhiên trở nên bình tĩnh, anh ấy từ trên cao nhìn xuống gã ta, dùng một tay cởi áo vest quăng xuống đất.





Lão Tứ sợ hãi, liên tục lùi về sau: “Mày, mày đừng lại đây.”





Tô Trạm hừ lạnh một tiếng: “Mày đừng có diễn với tao, dám làm không dám nhận hả? Mày tưởng là mày không thừa nhận thì tao không làm gì được mày chắc? Không giết mày thì tao không phải là Tô Trạm nữa, tao sẽ đổi tên thành Tô Hèn Nhát.”





Lão Tứ đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tông Triển Bạch và Thẩm Bồi Xuyên: “Các người mau chóng ngăn anh ta lại đi, đánh chết người là phạm pháp đó.”





Ai thấy anh ta đánh mày?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi ngược lại.





Lão Tứ bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: “Tao sẽ nói hết tất cả, mày mày mày đừng đánh tao.”





Tô Trạm thu tay lại, không phải không động gã mà là đợi gã nói xong mới ra tay, lạnh như băng nhếch môi: “Nói đi, nếu mày giấu diếm cái gì, tao sẽ cho mày lãnh đủ.”





Gã ta liên tục nói: “Tao không dám, tao không dám, tao nhất định sẽ nói hết một từ cũng không thiếu, nhưng mà tao nói xong rồi mày có thể tha cho tao không?”





“Tao cho mày ra khỏi đây.” Tô Trạm nói.





Gã ta phở phào nhẹ nhõm, có thể đi ra khỏi chỗ này có nghĩa là có hy vọng sống, bọn người này đều điên hết rồi, gã sợ gã sẽ chết ở chỗ này thật, nên cũng không nghĩ nhiều, há mồm nói:





“Tao thật sự muốn cưỡng hiếp cô ta, cô ta rất xinh đẹp, tao cũng đã chiếm được một ít tiện nghi của cô ta. Lúc đầu cô ta rất nhiệt tình nên tao nghĩ cô ta cũng muốn ngủ với tao. Nhưng mà ai ngờ được lúc tao cởi trói cho cô ta xong cô ta đã dùng giá nến đánh úp tao, thương tích trên người tao đều do cô ta gây ra đó, tao cũng không có làm gì cô ta hết, thật sự đó. Tao đã nói hết mọi chuyện rồi bây giờ có thể thả tao đi không?”





Tô Trạm bị gã ta chọc giận đến nỗi bật cười: “Mày muốn cưỡng hiếp cô ấy, bây giờ mày kêu tao thả mày, mày đang nói mơ hả?”





Trong lòng anh ấy đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cho dù cô ấy có bị gã ta chà đạp đi chăng nữa thì anh ấy cũng không ghét bỏ, sau nay sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy. Bây giờ biết cô ấy vẫn trong sạch, đáy lòng cảm thấy may mắn.





Dù sao nếu thật sự bị cưỡng hiếp thì sẽ gây ra một vết thương rất lớn trong tâm hồn của cô ấy, nếu ý chí không mạnh chỉ sợ cô ấy sẽ không chống đỡ nổi.





Lão Tứ không khỏi trừng mắt, lớn tiếng nói: “Tại sao mày lại nói chuyện không giữ lời, mày đã đồng ý cho tao ra khỏi đây mà, hơn nữa tao cũng đã nói hết sự thật rồi.”





Tô Trạm ngồi xuống nắm chặt hàm dưới của gã ta, cười lạnh một tiếng: “Cố Bắc bị mù hả? Tại sao lại trọng dụng người ngu như mày chứ? Đúng là tao đã nói là cho mày ra khỏi đây, nhưng mà tao có nói cho mày đi thẳng đi ra ngoài hả? Lăn cũng ra ngoài được mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK